Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Cảnh sát!
Mười mấy tên côn đồ thộn ra, từng đôi mắt lập tức nhìn về hướng giấy chứng nhận trong tay Trương Tiểu Lệ.

Chỉ thấy phía trên dán một tấm ảnh chụp của Trương Tiểu Lệ, còn có thông tin liên quan khác.
Còn là một cảnh sát hình sự!
Lúc nhìn thấy số hiệu của cảnh sát hình sự, hơn mười đôi mắt bỗng phủ một tầng sợ hãi.

Bọn họ không dám hoài nghi tờ giấy chứng nhận này là thật hay giả, lỡ như là thật thì bọn họ xong đời rồi.

Họ chỉ là tay chân mà ông chủ có tiền mời tới, nếu bọn họ mà vào đồn cảnh sát thì chắc chắn ông chủ kia sẽ không quan tâm bọn họ đâu.
“Không phải muốn báo cảnh sao, sao bây giờ lại không nói?” Trương Tiểu Lệ cất giấy chứng nhận đi, ánh mắt trầm trầm nói: “Nghe nói các người tới mua chó? Muốn tổ chức tết thịt chó gì đó đúng không? Lẽ nào các người không biết, lũ chó này đều là tôi thu nuôi sao? Ngay cả chó của cảnh sát cũng dám ép mua đi làm thịt, các người thật to gan!”
Nghe thấy Trương Tiểu Lệ nén lửa giận nói thế, mười mấy tên côn đồ cùng run như cầy sấy.

Bọn họ nào biết chỗ này là địa bàn của cảnh sát, biết trước thì cho bao nhiêu tiền bọn họ cũng không dám đến đâu.
“Hiểu lầm, hì hì, đây đều là hiểu lầm.

Chúng ta đi nhầm chỗ, nhất định là đi nhầm chỗ rồi.” Một tên lưu manh đầu óc linh hoạt, vội vàng cúi đầu khom lưng nói.
Trương Tiểu Lệ ném ánh mắt sắc như dao tới: “Đi nhầm chỗ còn chưa cút! Còn định ở lại ăn cơm à?”
Mười mấy người bị Trương Tiểu Lệ trừng cho toàn thân run rẩy, liên tục gật đầu, mấy người đi tới đỡ người đàn ông cầm đầu lên.

Người đàn ông cầm đầu sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhìn về phía Hoàng Tử Hiên với ánh mắt ăn thịt người: “Ta sẽ không bỏ qua cho mày đâu, tốt nhất là mày đừng xuất hiện ở vùng cửa bắc.


Bằng không anh Hoan nhất định sẽ báo thù cho tao, nhất định tao cũng sẽ tìm mày báo thù.”
“Xin đợi bất cứ lúc nào!” Hoàng Tử Hiên há lại để ý đến lời nói hung ác của con kiến hôi này ư?
Người đàn ông cầm đầu siết chặt quả đấm, cố nhịn cơn tức này, nói tiếng chúng ta đi.

Lập tức mười mấy tên côn đồ là dẫn gã chạy trối chết đi mất.
"Ha ha ha, cười chết em rồi.

Giờ thì hay rồi, bọn họ bị anh Hoàng Tử Hiên và Tiểu Lệ hù dọa như vậy, khẳng định không dám tới nữa.” Gia Gia nhìn bọn chúng chạy trối chết, phấn khởi vỗ tay khen hay.
Trương Tiểu Lệ cười hì hì nói: “May mà giấy chứng nhận cảnh sát hình sự của chị vẫn chưa bị thu hồi, nếu không muốn cáo mượn oai hùm cũng không được đâu.”
“Đúng thế, nếu không cô móc cái giấy chứng nhận cảnh sát giao thông ra mà người ta sợ cô mới lạ đấy.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
“Anh đừng coi thường cảnh sát giao thông bọn tôi, lần sau để tôi gặp lại anh ở trên đường, nhất định sẽ cản anh lại tra xét.

Tốt nhất mỗi lần ra ngoài anh đều phải ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc giao thông, bằng không sẽ trừ anh hết sạch, để anh phải quay về thi lấy bằng lái lần nữa.” Trương Tiểu Lệ “ỷ thế hiếp người” uy hiếp như vậy.
Hoàng Tử Hiên nhanh chóng lộ biểu cảm sợ hãi ra, phối hợp nói: “Cảnh sát Diệp thật uy phong, dọa chết bảo bảo rồi.”
“Ha ha, anh Hoàng Tử Hiên tếu quá.” Gia Gia bị Trương Tiểu Lệ và Hoàng Tử Hiên đùa cho ôm bụng cười to.
Lê Mỹ Gia và dì Thôi ở bên cũng cười khẽ, mỗi lần Trương Tiểu Lệ và Hoàng Tử Hiên bắt đầu đấu võ mồm luốn có thể làm cho người ta cưới bể bụng.
Sau một trận nói đùa, ba người phải trở về.

Lúc đi Trương Tiểu Lệ căn dặn gần đây dì Thôi nhất định phải cẩn thận, buổi tối lúc ngủ thả mấy con chó ở bên ngoài trông nhà trông sân.

Dù sao thời tiết cũng lạnh, nhiều người ăn thịt chó, khó tránh khỏi có kẻ có ý đồ với cơ sở nhận nuôi.


Sau khi căn dặn họ có việc gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho mình trước tiên, ba người mới rời khỏi nơi nhận nuôi.
Trên đường trở về, Lê Mỹ Gia đề xuất muốn quyên chút tiền cho cơ sở nhận nuôi, thứ nhất là cải thiện điều kiện sống của đám chó, thứ hai là có thể giúp Trương Tiểu Lệ giảm thiểu áp lực.
“Bây giờ tuy chúng nó không được ăn đồ tốt, không được ở chỗ tốt nhưng đã hơn màn trời chiếu đất, nhặt rác ăn nhiều rồi.

Lần trước Hoàng Tử Hiên quyên tiền vẫn đủ một khoảng thời gian, tạm thời không cần tiền.

Đến khi cần, cô hãy quyên góp nhé.” Trương Tiểu Lệ cảm kích nói.
Lê Mỹ Gia hơi sững sờ, cô còn tưởng rằng Trương Tiểu Lệ sẽ vui vẻ chấp nhận, không ngờ cô lại bất ngờ từ chối.
Lê Mỹ Gia nhiều tiền như vậy, tùy tiện ra tay ít nhất cũng được mấy chục nghìn, có thêm mấy chục nghìn tệ, ít nhất Trương Tiểu Lệ có thể ung dung nửa năm.

Trong lòng Trương Tiểu Lệ hiểu rất rõ ràng điểm ấy, nhưng cô cứ không muốn nhận ý tốt của Lê Mỹ Gia.

Việc này sẽ khiến cô cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu ở trước mặt Lê Mỹ Gia, cô không thích cảm giác như vậy.
Tuy bình thường Trương Tiểu Lệ phòng khoáng tự nhiên, dường đối với chuyện gì cũng đều tỏ vẻ dửng dưng.

Nhưng dẫu sao cô cũng là phụ nữ, có mặt nhạy cảm của phụ nữ.

Cô nhìn ra sự mập mờ không rõ giữa Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên, e rằng chính vì nguyên nhân này, cô mới càng không muốn thua kém Lê Mỹ Gia, không muốn nhận tiền của Lê Mỹ Gia.
Cả đường trầm mặc, lúc xe lái vào tiểu khu, Trương Tiểu Lệ nhìn thấy Hạ Mạt đang dắt Tiểu Ngu Ngốc đi dạo thì lập tức kêu dừng xe.

Hoàng Tử Hiên vội vàng đạp phanh lại, chỉ thấy Trương Tiểu Lệ vội vàng nhảy xuống xe, chạy lộp cộp về phía Hạ Mạt.

Lúc đầu Hạ Mạt không chú ý tới động tĩnh trên đường lớn, lúc này thấy Tiểu Ngu Ngốc hơi hưng phấn mới nhìn ra phía sau.

Chỉ thấy Trương Tiểu Lệ giận đùng đùng đi về phía cô ta, cướp ngay dây trong tay cô ta: “Không cho cô đụng vào Tiểu Ngu Ngốc!”
Chân mày Hạ Mạt nhíu chặt lại: “Cô lại lên cơn thần kinh gì đấy?”
“Ai thần kinh chứ? Cô mới thần kinh ấy.

Cô không tới câu lạc bộ đêm của cô kiếm tiền, sao rảnh rỗi ở chỗ này dắt chó đi dạo thế?” Trương Tiểu Lệ trút tất cả giận dữ bực tức kìm nén trong lòng lên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt thấy cô vô duyên vô cớ nổi giận, trong lòng không thèm để ý đến cô, quăng lại câu “Liên quan gì tới cô” rồi xoay người đi về phía xe Hoàng Tử Hiên đang lái.
Trương Tiểu Lệ thở phì phò dậm chân, cũng dắt Tiểu Ngu Ngốc xoay người đi mất.
Sau khi lên xe, Hạ Mạt bèn hỏi: “Cô ta lại làm sao đấy?”
Lê Mỹ Gia lắc đầu, cô cũng không biết, trước đó còn rất tốt mà.
Hạ Mạt thấy Lê Mỹ Gia không biết thì lại nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là chuyện ở chỗ nhận nuôi đấy.”
“Chỗ nhận nuôi lại có chuyện gì à? Không có tiền nuôi chó nữa rồi?” Hạ Mạt hỏi.
“Không phải, là có một đám côn đồ đến làm loạn, muốn mua chó ở chỗ nhận nuôi, tổ chức tết thịt chó gì đó.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.
Hạ Mạt nghe vậy thì nhướng mày: “Côn đồ ở đâu ra thế?”
“Không rõ lắm, lúc đi nhắc tới cửa Bắc nào đó, anh Hoan nào đó.” Hoàng Tử Hiên lái xe vào sân, nói.
“Anh Hoan cửa Bắc!” Hạ Mạt nghe được cái tên này thì hơi kinh ngạc.
Nghe giọng nói của cô khác lạ, Hoàng Tử Hiên quay đầu hỏi: “Cô biết người này à?”
“Xuống xe rồi nói, kẻ này không đơn giản đâu.” Hạ Mạt nói rồi đẩy cửa xuống xe trước tiên.
Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia liếc nhau, sau đó cũng cùng xuống xe.

Cửa Bắc, bệnh viện.
Ở một gian phòng bệnh đơn, người đàn ông lúc trước bị Hoàng Tử Hiên đá một cú ngã xuống yếu ớt nằm trên giường bệnh, một tay được cố định ở trong thanh nẹp, một cái tay khác thì đang truyền nước.

Sắc mặt vẫn tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, bác sĩ nói bộ phận sinh dục của gã bị tổn thương nghiêm trọng, với mức độ bị tổn thương ấy thì tạm thời không thể khôi phục được.


Chỉ có thể từ từ trị liệu ở giai đoạn sau, có thể vẫn còn hi vọng, đương nhiên đó là kết quả tốt nhất.

Kết quả xấu nhất là sau này sẽ chỉ còn là vật trang trí mà thôi.
Gã có thể chấp nhận việc gãy tay gãy chân, thậm chí có thể chấp nhận mình là một kẻ tàn phế.

Nhưng gã không chấp nhận được mình là một kẻ tàn phế không cứng nổi, đối với người đàn ông mà nói, đó là chuyện còn đau khổ hơn cả cái chết.
“Anh Hoan.” Ngoài cửa, mấy âm thanh cung kính truyền đến, cửa phòng bệnh lập tức được mở ra, một người trung niên độ bốn mươi tuổi bước chân vững vàng đi đến.

Giày da dưới chân ông ta được lau vừa đen vừa sáng, phản chiếu khuôn mặt vô cùng nghiêm túc kia.
“Anh Hoan.” Mấy tên côn đồ canh giữ ở trong phòng bệnh nhìn thấy người đàn ông đó thì lập tức cung kính khom lưng gọi.
Người đàn ông trên giường bệnh bị tiếng “Anh Hoan” này gọi hồn về, vội vàng muốn ngồi dậy.
“Cậu đừng cử động.” Người đàn ông trung niên bước nhanh tiến lên đè bờ vai của gã xuống, nói: “A Ngũ, tôi đều đã biết mọi chuyện rồi.

Cậu yên tâm, nếu như bệnh viện này không chữa khỏi cho cậu thì tôi sẽ đổi bệnh viện khác cho cậu.

Long Thành nhiều bệnh viện như vậy, chắc chắn sẽ có một nơi có thể chữa khỏi cho cậu.”
A Ngũ cảm động gật đầu: “Em đã làm hỏng chuyện rồi, anh Hoan không trách tội em, còn đến thăm em, cảm ơn anh Hoan.”
“Hỏng rồi thì hỏng thôi, không sao hết, quan trọng là cậu không mất mạng.

Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, nên biết Kinh Hoan tôi coi trọng nhất là anh em chứ không phải tiền.” Kinh Hoan vỗ vỗ vai của gã và nói.
“Em biết, anh Hoan, cũng là vì anh đối xử với bọn em như anh em ruột, em mới thấy mình đã làm mất mặt anh.

Ngã xuống ở dưới tay một thằng ranh miệng còn hôi sữa, em đã không còn mặt mũi trở về gặp anh nữa.” A Ngũ vô cùng xấu hổ nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận