Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Đây là tiệm mà cục trưởng Triệu của chúng tôi đã tự mình khảo sát qua, là tiệm được cục trưởng chúng tôi và cục trưởng cục cảnh sát hai người cùng công nhận.

Mấy người cho rằng một ông chủ tiệm nhỏ nhoi như ông ấy thì có bản lĩnh gì mà dám hối lộ hai vị cục trưởng lớn ấy chứ? Dựa vào cái gì mà cho rằng hai vị cục trưởng cần phải cho ông ấy mặt mũi chứ? Đừng có mà đứng đây ngờ vực vô căn cứ nữa, đợi đến khi tiệm của hai người cũng được hai vị cục trưởng đồng thời công nhận, cũng có thể nhận được huy chương như vậy.” Người của viện vệ sinh cục công thương nghiêm túc khiển trách nói.
Những kẻ đang nói ngay lập tức câm như hến, chẳng ai dám nói thêm gì nữa.

Bọn họ nhớ lại tối hôm qua, đúng là đã nhìn thấy hai người có cấp bậc cục trưởng mặc đồng phục đi tới đây.

Cũng là hai vị cục trưởng điều tra rõ chuyện nhân bánh chẻo và giấy phép buôn bán rồi trả lại sự trong sạch cho tiệm bánh chẻo nhà họ Giang.
Lẽ nào đây chính là mệnh dẫm phải phân chó trong truyền thuyết sao? Đến mức có người bới lông tìm vết cũng có thể thu hút sự chú ý của hai cục, còn vì bị đổ vỏ và có phúc nhận được huy chương ưu tú mẫu mực.
“Hai người treo huy chương lên đi.” Một người trong viện vệ sinh nói với hai người có vẻ là hạ thủ.
Hai người nghe lệnh liền nâng tấm huy chương đi về phía cửa tiệm.
Giang Hỏa Ngư và Giang y Y cũng không ngăn lại, huy chương đã đưa tới rồi, không nhận cũng không được.
“Ngoại trừ huy chương, cục trưởng Triệu của chúng tôi còn phê chuẩn một vạn tiền thưởng của hai người.

Hi vọng hai người tiếp tục phát huy, đừng để có lỗi với tấm huy chương này.” Người của viện vệ sinh nói rồi lấy ra một phong thư đưa cho Giang Ngư Hỏa.
Lần này Giang Ngư Hỏa sợ ngây người luôn rồi, tặng huy chương thì thôi đi sao còn có cả tiền thưởng thế này.

Chuyện này từ trước tới nay chưa từng nghe thấy tiệm ăn nào đề cập qua, từ lúc nào cục công thương lại có giải thưởng này chứ.
Những người còn lại lại lần nữa càng thêm ngưỡng mộ ghen ghét, tuy rằng tiền thưởng một vạn không nhiều thế nhưng đối với cái tiệm nhỏ tí như tiệm bánh chẻo nhà họ Giang đã là tiền buôn bán hai tháng mới có được.
“Ông chủ Giang?” Người của viện vệ sinh nhìn thấy Giang Ngư Hỏa ngơ ra đấy thì gọi một tiếng.
Giang Hỏa Ngư ngay lập tức hổi thần, tiến tới trước nơm nớp lo sợ mà nhận lấy phong thư: “Đồng chí, làm phiền anh thay tôi cảm ơn cục trưởng.”

Người của viện vệ sinh cười cười, thấp giọng nói với Giang Ngư Hỏa một câu.
Mắt của Giang Ngư Hỏa trợn tròn, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Giang Y Y nhanh nhạy nhận ra sự kinh ngạc này trong mắt cha mình, trong lòng âm thầm suy nghĩ cũng không biết người này đã nói gì.
“Cục trưởng Triệu còn bảo tôi chuyển lời cho ông, để cho ông yên tâm, về sau đảm bảo không có ai dám tới làm loạn nữa đâu.” Người của viện vệ sinh vỗ vỗ vai Giang Ngư Hỏa rồi nói.
Giang Ngư Hỏa miễn cưỡng cười cười, cũng không nói thêm gì khác.
Một lát sau, chiếc huy chương màu vàng sáng choáng treo ở dưới biển hiệu tiệm bánh chẻo, còn hút mắt hơn cả biển hiệu nền đen chữ vàng.

Đặc biệt là lúc này ánh nắng cực đẹp, huy chương màu vàng thông qua ánh sáng phản xạ lại, càng thêm chói mắt.
Mọi người thấy thế thì lại thêm ngưỡng mộ và đố kị, may mắn tới rồi đúng là không thể nào ngăn nổi.
Người của viện vệ sinh ở cục công thương treo huy chương trao tiền thưởng xong liền đi.

Chỉ còn lại hai cha con Giang Ngư Hỏa và Giang Y Y đứng ở cửa ngẩn ngơ một hồi mới chắc chắn đây là thật chứ không phải đang mơ.
“Ông nội, mẹ Y Y, có phải lại có người xấu tới làm loạn không ạ?” Một mình Noãn Noãn ở trong tiệm đợi một lúc lâu không thấy bọn họ quay lại liền khua khua gậy cho người mù đi ra.

Tối hôm qua ở trong tiệm, con bé đã nghe thấy Giang Y Y nói rồi.
“Không có người xấu tới làm loạn, là mấy chú tốt bụng mang quà tới cho chúng ta.” Giang Y Y vội vàng tiến tới nắm lấy tay con bé rồi nói.
“Có quà thật sao ạ, quà gì vậy ạ?” Khuôn mặt nhỏ bé của Noãn Noãn tràn ngập sự thích thú mà hỏi.
Giang Y Y cho dù nói với Noãn Noãn con bé cũng không nhìn thấy, dứt khoát chỉ nói có phần thưởng một vạn có thể mua đồ chơi cho con bé rồi.

Noãn Noãn vừa nghe thấy có đồ chơi mới liền vui sướng tới mức khoa tay múa chân.
“Cha, ban nãy người kia nói gì vậy cha vậy? Con thấy sắc mặc cha thay đổi rồi.” Sau khi dắt Noãn Noãn vào trong tiệm, Giang Y Y để Noãn Noãn tự mình đi chơi rồi mới quay lại hỏi chuyện này.
Giang Ngư Hỏa nhìn về phía con gái, nghiêm nghị mà hỏi: “Y Y con nói cho cha biết trước đã.


Cái ngài Hoàng tối hôm qua đó, sao con lại quen với anh ta vậy? Con có biết anh ta là người thế nào không?”
“Hoàng Tử Hiên?” Giang Y Y sững sờ chút mới hỏi: “Chuyện này liên quan tới anh ấy sao?”
Giang Ngư Hỏa vuốt cằm nói: “Ừ, ban nãy người kia nói cho ba, cục trưởng Triệu bảo cha thay ông ta hỏi thăm ngài Hoàng, nói sau này nếu cần ông ta làm gì thì cứ việc phân phó.”
Giang Y Y nghe vậy liền ngay lập tức hiểu ra: “Thế nên tấm huy chương và tiền thưởng này đều là vì cục trưởng Triệu muốn nịnh bợ Hoàng Tử Hiên nên mới tặng chúng ta sao?”
“Chắc chắn rồi, thế nên cha mới hỏi con có biết thân phân của Hoàng Tử Hiên không đấy.” Giang Ngư Hỏa gật đầu nói.
“Sao lại là cái tên đáng ghét này vậy.” Giang Y Y vừa nghe quả nhiên là như vậy liền không vui mà bĩu bĩu môi sau đó mới kể lại quá trình quen Hoàng Tử Hiên với cha mình, đương nhiên tự nhiên lược bỏ đi đoạn lần đầu gặp gỡ ở quán bar.

Chỉ nói chuyện Hoàng Tử Hiên giúp cô ấy tranh được vai nữ chính, còn lại chẳng nói gì cả.
Giang Ngư Hỏa vừa nghe Hoàng Tử Hiên không chỉ quen người có quyền mà còn quen người có tiền.

Không chỉ những người có quyển mới tất cung tất kính trước mặt anh mà người có tiền còn tuấn theo lệnh anh.

Hơn nữa anh còn có một thân công phu sâu hiểm khó dò, lại biết được chuyện Hoa Mai môn trong giới tu võ, thân phận của người này, thực sự phức tạp khó đoán.
“Y Y, con nói thật cho cha biết, giữa hai người các con còn có quan hệ gì khác không?” Nghĩ tới những điều này, Giang Ngư Hỏa không an tâm mà hỏi.
Giang Y Y a một tiếng: “Còn có quan hệ gì khác ạ?”
“Có phải anh ta đang theo đuổi con không?” Giang Ngư Hỏa chỉ đành hỏi thẳng như vậy.
Nghe vậy khuôn mặt của Giang Y Y ngay lập tức liền ửng đỏ, vội vàng nói: “Làm gì có chuyện đó, cha, cha nghĩ đi đâu vậy, con và anh ta còn chưa được coi là bạn cơ mà.

Tối qua là vì anh ta giúp con nên con mới mời anh ta ăn bánh chẻo.”

“Vậy thì tốt.” Giang Ngư Hỏa lúc này mới an tâm gật đầu, lại lo lắng con gái bị Hoàng Tử Hiện hấp dẫn, tình ý sâu xa mà dặn dò: “Y Y à, bối cảnh của chúng ta và anh ta cách xa nhau quá, không phải là người chung đường.

Về sau nếu không có chuyện gì vẫn ít lui tới thì hơn.

Con muốn làm người nổi tiếng cha không phản đối nhưng chuyện này con phải nghe cha.

Cha hy vọng con về sau tìm một người bình thường không cần quá nhiều tiền gia thế quá lớn, chỉ cần một lòng một ý đối tốt với con là được.”
“Haizz cha, cha nghĩ đi đâu vậy, con căn bản không thích anh ta.” Giang Y Y nghe cha mình nghĩ nhiều, ngay lập tức bảo đảm nói.
Giang Ngư Hỏa vừa lòng cười cười, còn đang định dặn dò thêm gì đó, thì người ta đã đưa bàn ghế mới tới.

Ông không tiếp tục nói chuyện này nữa, quay người đi làm việc khác.
Giang Y Y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người cha này của cô ấy có lúc còn lải nhải hơn so với mẹ.

Mẹ của cô ấy còn chưa lo chuyện bạn trai thì thôi, cha cô ấy đã đưa ra tiêu chuẩn con rể tương lai rồi.
Tinh tinh!
Trong lúc buồn bực, điện thoại trong túi lại vang lên hai tiếng, Giang Y Y vội vàng lấy ra kiểm tra.

Là một tin nhắn ngắn mới được gửi tới, người gửi tới tử ngân hàng, cô ấy mở ra xem, nội dung của tin nhắn vậy mà lại là tài khoản có khoản mới gửi tới.
Mười, một trăm, một nghìn, một vạn… Năm vạn!
Giang Y Y xuýt xoa một tiếng, còn tưởng là mình hoa mắt nhìn nhầm, vội vàng đếm lại một lần.
Mười, một trăm, một nghìn, một vạn… Mười, một trăm, một nghìn, một vạn… Mười, một trăm, một nghìn, một vạn…
Năm vạn! Thật sự là năm vạn!
Liên tục đếm ba lần đều là năm vạn, Giang Y Y hoàn toàn tin chắc thực sự có năm vạn được gửi vào tài khoản.
“Chỉ quay một đoạn tuyên truyền mười phút mà thôi, vậy mà lại có thù lao năm vạn, ông chủ của trang viên Phong Ba này cũng hào phóng quá đi.” Giang Y Y không thể tin được mà nghĩ.
Nếu như là Trần Sương Nhi quay vậy thì chắc chắn không chỉ dừng lại ở con số này, thậm chí còn phải gấp 2 gấp ba.


Nhưng bản thân vốn dĩ không có danh tiếng gì, dựa theo quy tắc mà nói, có thể cho hai ba vạn đã là không tồi rồi.

Bình thường cô ấy chỉ chụp ảnh quảng cáo, quay một bộ nhiều nhất chỉ mới được năm ngàn.

Đoàn Văn Quang đây lại ngay lập tức trả năm vạn, thực sự dọa Giang Y Y một trận.
“Không phải nể mặt Hoàng Tử Hiên đấy chứ.” Giang Y Y nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ tới Hoàng Tử Hiên.
Hôm nay người của cục công thương vì muốn nịnh bợ Hoàng Tử Hiên mà đã cho nhà cô ấy huy chương cùng tiền thưởng, có lẽ ông chủ của thôn trang Phong Ba cũng vì muốn nịnh nọt Hoàng Tử Hiên mới cho cô ấy nhiều thù lao như vậy.
Giang Y Y rối rắm, đống tiền này cứ nhận đi, đã vào tài khoản rồi.

Cầm rồi thì cô ấy lại thấy không được tự nhiên, từ tận trong đáy lòng cô ấy không muốn liên lụy quá nhiều tới Hoảng Tử Hiên.

Giống như cha nói vậy, bọn họ là người của hai thế giới, vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.
“Mẹ Y Y, mẹ qua đây giúp Noãn Noãn xem xem, miếng xếp hình này Noãn Noãn sờ mãi không thấy chỗ để ghép vào.” Ngay khi Giang y Y rối răm vô cùng, giọng nói của Noãn Noãn đã khiến cô ấy sực tỉnh.
Nghe thấy giọng của Noãn Noãn, Giang Y Y nhìn về phía con bé.

Noãn Noãn ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp ôm lấy người con bé, tựa như một thiên sứ đáng yêu lỡ rơi xuống nhân gian vậy.

Thế nhưng mắt của vị thiên sứ này lại không nhìn thấy gì không thể trưởng thành giống như những đứa trẻ bình thường kia.

Cô ấy luôn muốn kiếm nhiều tiền hơn để chữa mắt cho con bé, hiện tại có năm vạn này, ít nhất có thể đưa con bé đến bệnh viện lớn khám trước.
Nghĩ vậy, Giang Y Y không cảm thấy rối rắm nữa, quyết định nhận phần thù lao năm vạn này.

Dù sao cũng là do cô ấy vất vả khổ cực quay phim kiếm được, ai thèm quan tâm nó có phải là nể mặt Hoàng Tử Hiên không chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận