Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Anh Nam, đi thôi.

Hôm nay mới bắt đầu quay, không thể kéo dài thời gian thêm nữa.” Trợ lý của Giang Nam nhận được ám thị ngầm của nữ chính liền vội vàng phủ cho Giang Nam một chiếc khăn rồi kéo anh ta rời khỏi nơi này.
Giang Nam bị trợ lý kéo đi, đi được hai bước còn không quên quay lại dặn dò cô bé mau chóng đi tắm rửa, cẩn thận bị cảm lạnh các thứ.
Thế nhưng cô bé chỉ là một diễn viên thế thân, ai sẽ để tâm cô bé ốm hay không chứ.

Đợi Giang Nam đi xong, ai nấy lại tự về vị trí của mình, căn bản không có ai lo cho cô bé.
Cô bé dường như đã quen bị lạnh nhạt như vậy, cũng chẳng cần ai giúp mà tự mình chạy vào phòng trang điểm thay bộ quần áo ướt sũng.

Sau đó lại tự thay về quần áo của mình.

Nghĩ rằng hiện tại chưa thể quay tiếp được cô bé bèn đi dạo quanh đấy.
“Giang Y Y, sao cô có thể mặt dày như vậy chứ!”
Lúc cô bé đang tản bộ, bên tai vang tới một âm thanh giận dữ.

Cô bé còn chưa quay đầu đã cảm nhận được cơn giận dữ hùng hổ của đối phương.
Giang Y Y không cần quay đầu cũng biết đó là ai.

Dám ngang ngược như vậy ở đây, ngoài vị nữ chính hôm nay thì còn ai chứ.

Nghĩ đến vị nữ chính này, Giang Y Y lại cảm thấy đau đầu, cô quay đầu không vui hỏi: “Trần Sương Nhi, cô lại lên cơn điên gì vậy?”
“Cô mới điên ấy! Giang Y Y, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám quyến rũ Giang Nam thì đến làm diễn viên thế thân tôi cũng sẽ không cho cô làm nữa đâu.” Trần Sương Nhi tức giận, hống hách lại gần cảnh cáo.
“Tôi quyến rũ Giang Nam lúc nào? Mắt cô mù à?” Giang Y Y  nghe vậy cau mày, không muốn cãi nhau với Trần Sương Nhi liền quay người bỏ đi.
“Đứng lại.” Trần Sương Nhi xách váy chạy huỳnh huỵch lại chắn đường, nói: “Người khác không hiểu cô, tôi còn không hiểu sao.


Chúng ta trước kia vốn là chị em tốt đó.

Thực chất cô là loại người gì tôi còn không biết sao.

Vừa nãy cô cố tình ngã xuống, muốn lọt vào mắt của Giang Nam chứ gì.”
Giang Y Y nghe cô ta nói bậy nói bạ, rất không kiên nhẫn nói: “Trần Sương Nhi, bây giờ cô tốt xấu gì cũng là nữ minh tinh nổi tiếng rồi, sao mà vẫn mắc chứng hoang tưởng như trước vậy.

Đầu óc cô không thể bình thường một chút à?”
“Hừ, mồm mép lắm!” Trần Sương Nhi hừ lạnh một tiếng: “Cô dùng khuôn mặt ngây thơ vô tội để lừa người, khiến người khác cho rằng cô ngây thơ thánh thiện biết bao.

Thực chất cô chính là con cáo già.

Tôi cảnh cáo cô lần nữa, Giang Nam là của tôi.

Cô tránh xa anh ấy ra.

Nếu như để tôi nhìn thấy cô quyến rũ anh ấy một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.

Với địa vị bây giờ của tôi trong giới giải trí, muốn phong sát một diễn viên thế thân chưa ra mắt như cô quả thực là dễ như bóp chết một con muỗi.”
“Trần Sương Nhi, cô đủ chưa hả.

Lần nào cũng đem cái tư tưởng ti tiện của bản thân nghĩ cho người khác? Cô muốn dùng thân thể để đi lên là chuyện của cô, đừng có cho rằng con gái trên đời này ai cũng sẽ đi con đường như cô.” Giang Y Y tức giận rồi, trừng Trần Sương Nhi rồi nói.
“Cô!” Trần Sương Nhi bị Giang Y Y nói đến tối tăm mặt mày, một tiếng cô cô mãi không thành lời, cuối cùng tức đến giơ tay đánh đến mặt Giang Y Y.
Giang Y Y lạnh lùng cười nhạo, với thân thủ của cô sao có thể bị loại con gái yếu ớt như Trần Sương Nhi đánh trúng chứ? Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay là đã giữ chặt cổ tay của trần sường nhi.
“Trần Sương Nhi, đừng ép tôi phải ra tay.


Cũng đừng nghĩ đến chuyện gây rắc rối cho tôi, tôi nhịn cô đủ rồi.” Giang Y Y bóp chặt cổ tay của Trần Sương Nhi, trầm giọng cảnh cáo.
Trần Sương Nhi tức đến run người, ra sức rút tay về, nói: “Giang Y Y, tôi thề, ngày nào tôi còn trong giới giải trí thì tuyệt đối sẽ không cho cô sống tốt ngày đó.

Cô cứ đợi đấy mà làm thế thân cả đời đi.”
Nói xong Trần Sương Nhi quay người bỏ đi, để lại cho Giang Y Y bóng lưng cao ngạo.
Giang Y Y sầu não vò đầu, giơ chân đá một viên đá nhỏ.

Viên đá đó bay vào trong hồ nước, gợi lên từng đợt sóng nhỏ.

Hiển nhiên, trong lòng Giang Y Y vô cùng buồn bực.
“Nếu tôi mà là cô, tôi mới không trút giận lên viên đá nhỏ đâu.

Viên đá nhỏ ấy cũng có chọc tức cô đâu.”
Đúng vào lúc Giang Y Y đang tức tối thì sau lưng vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
Lúc nhận ra giọng nói này có chút quen quen, Giang Y Y ngây người một lúc, cố gắng nhớ lại xem đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.

Vài giây sau, mặt Giang Y Y xám xịt lại như đít nồi.

Đây không phải là giọng của ông chú đáng ghét tối qua sao?
Nhớ lại việc nụ hôn đầu của mình tối qua bị ông chú này cướp mất, Giang Y Y không nén nổi cơn giận trong lòng, quay người mắng: “Ông chú lưu manh, chú đúng là âm hồn bất tán mà? Có phải chú đi theo dõi tôi không?”
Nghe thấy bốn chữ ông chú lưu manh, khóe môi Hoàng Tử Hiên giật giật, không chịu thua kém nói: “Tình huống tối hôm qua, cùng lắm tôi chỉ bị xem như là sàm sỡ bị động, cô mới là người chủ động sàm sỡ đây.

Tôi còn chưa gọi cô là bà chị lưu manh đâu.”

Bà chị lưu manh!
Giang Y Y tức đến méo miệng, giận dữ nói: “Chú gọi ai là bà chị lưu manh cơ, chú mới lưu manh ấy, cả nhà chú đều lưu manh.”
“Xem đi, bị tôi nói trúng rồi nên thẹn quá hóa giận chứ gì.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, để lộ hai hàm răng trắng tinh.
“Chú chú chú….” Giang Y Y tức đến hụt hơi, bị trêu tức đến mấy cũng không dám mắng nữa, sợ lại bị Hoàng Tử Hiên nói là thẹn quá hóa giận.
“Tôi làm sao nào? Có phải phát hiện ra tôi phong lưu tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai hơn hẳn tên Giang Nam gì đó phải không?” Hoàng Tử Hiên vênh mặt, lộ ra một nụ cười ngạo nghễ tự tin.
(*Ngọc thụ lâm phong: dùng để miêu tả người con trai thanh cao thoát tục, ý chí hơn người)
“Oẹ….” Giang Y Y làm ra bộ dạng khinh bỉ nôn mửa, nói: “Chú cũng mặt dày quá đấy.

Lẽ nào bình thường chú không soi gương sao? Còn dám cho rằng mình đẹp trai hơn Giang Nam, chú đến một ngón tay trên người ta cũng không bằng đâu.”
Hoàng Tử Hiên hầy một tiếng: “Cô bé, mắt cô không tốt tí nào.

Sao tôi lại thấy tôi điểm nào cũng đẹp hơn Giang Nam nhỉ?”
“Đó là do mắt chú không tốt ấy.” Giang Y Y lườm anh một cái, làm ra bộ dạng không muốn lắm lời với ông chú lưu manh này.
“Vậy sao?” Hoàng Tử Hiên vuốt vuốt cằm, nói: “Nhưng mà tôi không cho là thế, ví dụ như cô so với cô minh tinh vừa nãy kia, tôi thấy cô đẹp hơn cô ta nhiều.”
Nghe Hoàng Tử Hiên nói vậy, Giang Y Y hừ một tiếng: “Tôi vốn đẹp hơn cô ta rất nhiều, cần anh nói sao.”
“Đúng, đây là chuyện rõ như ban ngày.

Nhưng mà sao cô ấy có thể làm nữ chính mà cô chỉ có thể làm thế thân?” Hoàng Tử Hiên trưng ra bộ mặt mờ mịt hỏi.
Bộ hết chuyện để nói hả, sắc mặt vừa dịu lại của Giang Y Y lại trầm xuống, tức tối trừng Hoàng Tử Hiên một cái: “Chú cố tình động vào nỗi đau của tôi đấy hả?”
“Không hề nha, tôi tò mò thật mà.

Cô xem đi, cô đẹp hơn cô ấy, lại có nền tảng võ nghệ, nghĩ thế nào thì tìm cô quay cũng hợp lý hơn.” Hoàng Tử Hiên thật lòng nói.
Giang Y Y tức chết rồi, trừng mắt nói: “Này cũng phải hỏi sao? Cô ấy là minh tinh đang nổi, tôi đến minh tinh cũng không phải.

Ông chủ ở đây đương nhiên phải tìm người có độ ảnh hưởng để quay rồi, tìm tôi quay để phí tiền à.”
“Ồ?” Đuôi lông mày Hoàng Tử Hiên nhếch lên: “Thì ra cô tự nghĩ bản thân như vậy sao.

Bảo sao cô vẫn mãi chỉ là diễn viên thế thân.


Thế thân không muốn làm minh tinh thì không phải là thế thân tốt.

Cô định làm thế thân cả đời thật đấy à.”
Khóe môi Giang Y Y co giật rồi lại thở dài não nề: “Ai muốn làm thế thân mãi chứ, nhưng tôi còn cách nào đây.

Chú không ở trong giới này, chú làm sao biết mặt tối của giới giải trí chứ.

Căn bản không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ đâu.

Sự thành danh của bất kì minh tinh nào cũng đều không phải là ngẫu nhiên đâu.

Tôi cho rằng tôi có thể làm nữ chính của bộ phim đó, vậy thì cũng phải có người đồng ý cho tôi cơ hội chứng minh chứ.”
“Tôi đồng ý cách nghĩ của cô, 6 phần do đạo diễn, 3 phần do may mắn, 1 phần còn lại mới là do diễn viên.” Hoàng Tử Hiên gật đầu tán đồng.
Nghe Hoàng Tử Hiên có thể đưa ra kết luận chuyên nghiệp như vậy, Giang Y Y thay đổi ánh mắt, nói: “Không ngờ sự hiểu biết của anh cũng ra gì đấy.”
“Đương nhiên, tôi không chỉ nhận thức tốt mà vận khí của tôi còn tốt hơn.

Cô có muốn dính chút vận khí của tôi không, nói không chừng có thể làm nữ chính đấy.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, trưng ra biểu cảm tôi đây rất đáng tin nha.
Giang Y Y thấy vậy cười haha, chỉ vào anh mà nói: “Chú có biết bây giờ trông chú rất giống ông chú biếи ŧɦái chuyên đi lừa con gái nhà lành không?”
“Nếu như tôi mà là ông chú biếи ŧɦái thì cô chắc chắn là bé gái loli bị tôi chọn trúng đấy.

Sao nào? Có muốn tin tôi một lần không?” Hoàng Tử Hiên cười híp mắt mê hoặc.
Giang Y Y cũng chẳng phải là đứa trẻ ba tuổi, hơi đâu mà tin lời Hoàng Tử Hiên nói chứ, cô hừ giọng đáp: “Tôi có tin ai cũng sẽ không tin lời của một tên lưu manh.

Chú vẫn nên đi lừa mấy cô gái ngực to não phẳng thì hơn.”
“Cô đây là tự thừa nhận ngực mình nhỏ à.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
Giang Y Y tức điên, cúi đầu nhìn ngực mình, như quả trứng gà, đây không phải là quá nhỏ sao.

Nỗi đau này còn đau gấp 10 lần nỗi đau phải làm thế thân nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận