Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Ha ha.” Kim Kỵ Dung lại lộ ra một nụ cười ghê rợn với anh ta: “Cô Niệm chính là ma nữ hàng đầu trong lịch sử, trước không có người sánh bằng sau cũng không có ai đọ nổi.

Thông thường người đắc tội với bà ấy đều sẽ không có kết cục tốt.”
“Ma, ma nữ!” La Triết chật vật nuốt nước miếng một cái: “Gϊếŧ, gϊếŧ người là phạm pháp.”
“Ôi, anh đúng là quá ngây thơ rồi.

Đối với người đắc tội bà ấy mà nói, chết mới là giải thoát, thông thường sau khi cô Niệm tóm được người đắc tội mình đều sẽ dùng mọi cách để hành hạ, mười hình phạt thời Mãn Thanh, thí nghiệm biếи ŧɦái của Nhật Bản gì đó, tất cả đều thi hành với họ một lần trước.

Chết rồi thì thôi, chưa chết thì còn có thể chơi tiếp.

Chừng nào bag ấy chơi đủ rồi, hả giận rồi mà nếu như còn chưa chết thì mới coi như xong.” Kim Kỵ Dung có lòng tốt phổ cập kiến thức cho anh ta.
La Triết sợ đến mức mặt tái mét, giật mình một cái rồi cảnh giác hỏi: “Các, các anh sẽ không đưa tôi đến nhà bà ấy chứ?”
“Đúng vậy, nếu không anh nghĩ rằng vì sao thiếu chủ nhà chúng tôi lại muốn cứu anh? Chẳng lẽ anh cho là mình thật sự may mắn, gặp phải chuyện tốt như vậy ư?” Kim Kỵ Dung liếc xéo anh tôi một cái, tỏ vẻ sao anh dễ lừa gạt như vậy.
La Triết nghe vậy thì hết sức sợ hãi, vẻ giận dữ lập lòe trong mắt, nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Uổng công tôi còn tin tưởng anh, không ngờ anh lại là người như vậy!”
Hoàng Tử Hiên im lặng trợn trắng mắt với Kim Kỵ Dung, quay đầu lại nói: “Anh không nghe ra anh tôi đang trêu chọc anh sao? Nếu như tôi thật sự muốn lừa anh, còn phải mất nhiều công sức như thế ư? Có phải anh đi cửa sau mới thi đậu đại học Thanh Hoa không?”
“Đùa, đùa tôi?” La Triết trừng mắt nhìn về phía Kim Kỵ Dung, dường như đang chờ được chứng thực.
“Ha ha ha…” Kim Kỵ Dung ôm bụng cười to, vỗ tay lái nói: “Thiếu chủ à, anh nhặt được tên đần độn này từ đâu thế? Dễ lừa quá, nói cái gì cũng tin, ha ha ha.”
Nhìn Kim Kỵ Dung cười dữ dội như vậy, La Triết đã biết mình bị gạt, nhất thời cả giận: “Suýt chút nữa bị anh dọa chết rồi.”
“Ha ha, tuy là tôi đang đùa với anh, nhưng Thần Kỳ của anh quả thật là cái gai trong mắt cô Niệm, nhiều năm như vậy, mỗi lần bà  ấy nhớ tới đều muốn ân cần hỏi thăm đoàn đội sáng tạo ra Thần Kỳ đấy.


Về sau nếu anh có cơ hội gặp được bà ấy thì tuyệt đối đừng nhắc đến việc này, nếu không tôi với thiếu chủ đều chỉ có thể cầu nguyện cho anh thôi.” Kim Kỵ Dung vừa cười vừa nói.
La Triết kinh ngạc hỏi: “Lần này anh không có gạt tôi chứ?”
“Lần này là thực sự.” Kim Kỵ Dung nghiêm túc gật đầu.
La Triết tỏ vẻ mặt phiền muộn: “Tôi trêu ai ghẹo ai rồi, khó khăn lắm mới sáng tạo ra Thần Kỳ, đầu tiên là bị người khác cướp đi, bây giờ lại ù ù cạc cạc đắc tội một ma nữ.

Có người xui xẻo như tôi sao?”
Nghe thấy La Triết oán giận, Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đồng thời cười ha hả.

Với vận may này của La Triết, nếu như đi mua vé số thì chắc chắn sẽ trúng phần thưởng hạng nhất.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế.
Phòng làm việc của Lê Mỹ Gia đã rực rỡ hẳn lên, Chu Tử tìm được một vài nhân viên dọn vệ sinh đáng tin ở bên ngoài, dọn dẹp sạch sẽ tất cả những đổ đạc bị bẩn trước thời gian đi làm của tập đoàn.

Thảm trải sàn cạnh bàn làm việc cũng được đổi mới toàn bộ, thuận tiện quet dọn những chỗ khác trong phòng làm việc một lần.
Lê Mỹ Gia trở lại thì đầu tiên là tìm Chu Tử lấy điện thoại di động mà ngày hôm qua mình làm rơi ở trong phòng làm việc, sau đó gọi điện thoại cho Nghiêm Thái Dung, hẹn bà ta gặp mặt ở phòng làm việc.

Nghiêm Thái Dung còn nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, bây giờ bà ta tránh Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên còn không kịp đây, sao còn chủ động tìm tới cửa, vì vậy từ chối ngay trong điện thoại.
Nhưng Lê Mỹ Gia đã nhanh chóng gửi một tấm hình cho bà ta.


Sau khi nhìn thấy tấm hình kia, Nghiêm Thái Dung lập tức tới tập đoàn Thịnh Thế, vội vội vàng vàng vọt vào phòng làm việc của Lê Mỹ Gia.
“Lê Mỹ Gia, cô tạo từ đâu ra tấm hình kia hả?” Vừa vào phòng làm việc, Nghiêm Thái Dung đã nổi giận trước tiên.
Bà ta có thể không nổi giận sao? Nhìn thấy bức ảnh chụp mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và ngủ cùng một chỗ với Nghiêm Tùng, tư thế còn làm người ta nghĩ bậy bạ như thế.

Lửa giận của bà ta thiếu chút nữa đã dỡ cả nóc nhà họ Đỗ, bà ta có dâm loàn với người đàn ông nào đi nữa cũng sẽ không dâm loàn với em họ bà con của mình đâu.

Bà ta biết rất rõ chắc chắn ảnh chụp là do Lê Mỹ Gia làm ra, cho nên việc đầu tiên chính phát một trận lửa giận.
“Giọng của bà có thể lớn hơn chút nữa đấy, như vậy thì nhóm thư ký bên ngoài mới có thể nghe rõ ràng hơn.” Lê Mỹ Gia để văn kiện đang đọc xuống, cả người dựa lên trên ghế dựa, có vẻ rất thoải mái.
Nghiêm Thái Dung lập tức liếc nhìn Chu Tử đứng ở cửa, cả giận hỏi: “Nhìn cái gì vậy, không biết đóng cửa à?”
Chu Tử không so đo với bà ta, dù sao đợi lát nữa thì bà ta cũng phải khóc thôi, thế nên cô ấy đóng cửa lại, sau đó đi tới đứng bên cạnh Lê Mỹ Gia.
“Mẹ kế thân yêu của tôi ơi, sao bà lại tức giận đến thế? Là do đêm qua không được thỏa mãn sao?” Nhìn thấy bộ mắt cáu tiết đến nhăn nhó của Nghiêm Thái Dung, khóe miệng Lê Mỹ Gia cong lên nở một nụ cười.
“Cô câm miệng, tôi chẳng có quan hệ gì với nó cả, cô bớt ở chỗ này bôi nhỏ sự trong sạch của tôi đi.” Nghiêm Thái Dung cả giận nói.
“Chẳng có quan hệ gì? Thế tại sao ở chỗ của tôi lại có nhiều hình như vậy nhỉ?” Lê Mỹ Gia cười rồi ném một xấp ảnh chụp được in ra giấy A4 ho bà ta.
Nghiêm Thái Dung đón lấy theo bản năng, lật từng cái để nhìn, nhất thời tức giận đến mức tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài.

Những bức hình này tấm này mập mờ hơn tấm kia, nếu như không phải bà ta chắc chắn là mình trong sạch thì ngay cả bà ta cũng phải tin tưởng mình và Nghiêm Từng đã dâm loàn rồi.
“Giả! Những thứ này đều là giả! Lê Mỹ Gia, cô biết rõ ràng, đêm qua tôi hoàn toàn không thể nào làm với nó.” Nghiêm Thái Dung hung hăng nện những tấm ảnh này lên trên bàn và nói.

“Vốn chính là giả mà.” Lê Mỹ Gia thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt đảo một cái, vừa cười vừa nói: “Nhưng bà cảm thấy sau khi nhìn thấy ba tôi sẽ tin là giả ư? Bà làm thế nào giải thích với ông ấy đây? Nói tối hôm qua thật ra là bà muốn hại con gái của ông ấy, kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị tôi chiếu ngược một quân sao?”
Nghiêm Thái Dung ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, tuyệt đối không thể nói chuyện hại Lê Mỹ Gia được.

Bà ta ở bên Hoàng Hùng Vỳ mười mấy năm rồi, là người hiểu rõ tính cách Hoàng Hùng Vỹ nhất.

Tuy nói bề ngoài cưng chiều Lê Long Phi nhưng trên thực tế trong lòng vẫn quan tâm Lê Mỹ Gia hơn một chút.

Nếu như bị ông ta biết mình hại Lê Mỹ Gia sau lưng ông ta thì kẻ xui xẻo vẫn là mình.
Ngày hôm qua Nghiêm Thái Dung đã suy nghĩ cả đêm vẫn không nghĩ thông được, khi nhìn thấy những tấm hình này, bà ta mới bừng tỉnh.

Thì ra sau khi bà ta bị dọa ngất đã bị tính kế như thế.

Tất cả những tấm hình này đều được chụp vào lúc mình ngất tối hôm qua, cho nên bà ta mới hoàn toàn không biết gì cả.
Ánh mắt Nghiêm Thái Dung lóe lên.

Đúng vậy, nếu đã là giả thì khẳng định chỉ là ghép mà thôi.

Mà nếu đã là ghép thì khẳng định có thể kiểm nghiệm được.

Chỉ cần bà ta có thể chứng minh ảnh chụp là do photoshop mà ra thì những tấm hình này không có bất kỳ uy hiếp nào đối với bà ta.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Thái Dung lại ưỡn lưng lên, cười lạnh nói: “Lê Mỹ Gia, cô đừng tưởng rằng có những tấm hình này là có thể uy hiếp tôi.

Những tấm hình này đều là giả, chỉ cần cầm đi kiểm nghiệm một cái là có thể tra ra vết tích photoshop.

Cô coi ba cô là trẻ lên ba sao?”
“Đương nhiên tôi sẽ không cảm thấy trí thông minh của ông ấy chỉ như trẻ lên ba, nhưng ba xem trí thông minh của tôi giống như đứa trẻ ba tuổi hay sao? Nếu có thể dễ dàng kiểm nghiệm được, tôi còn lấy ra uy hiếp bà sao?” Lê Mỹ Gia giễu cợt nói.
“…” Tim Nghiêm Thái Dung đập thình thịch.

Đúng vậy, Lê Mỹ Gia đâu có ngốc, chuyện mình có thể nghĩ ra thì chắc chắn cô ta cũng nghĩ ra được.
“Nói thật cho bà biết nhé, dù cho bà có đưa những tấm hình này cho bậc thầy photoshop cao cấp thì bọn họ cũng không thể dễ dàng kiểm nghiệm được thật giả đâu.” Lê Mỹ Gia “có lòng tốt” nhắc nhở.
Tim Nghiêm Thái Dung lại đập thình thịch, phẫn hận nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Giờ mới chỉ qua một đêm, cô đã có thể tìm được người lợi hại chỉnh sửa ra những tấm hình như vậy sao?”
“Có tin hay không là tùy bà.” Lê Mỹ Gia buông tay ra, dửng dưng nói: “Tôi cũng có thể cho bà thời gian thử, xem bà có thể chứng minh cái này là giả hay không.

Có điều tôi chỉ cho bà thời gian một ngày, đúng giờ này ngày mai, nếu như bà không đến tìm tôi, vậy thì bà cứ chờ nhìn thấy những tấm hình này trên báo đi.”
“Cô!” Nghiêm Thái Dung tức giận mắng: “Cô là một con hèn hạ ti tiện, khiến người khác chán ghét hệt như mẹ cô!”
“Tốt nhất là bà đừng có nhắc đến mẹ của tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến bà phải trả một cái giá thật đắt.” Giọng nói của Lê Mỹ Gia trầm xuống, lạnh lùng bảo.
“Lê Mỹ Gia, cất cái dáng vẻ lạnh lùng đó của cô đi.

Nếu như cô có bản lĩnh đụng đến tôi thì đã động vào từ lâu rồi.” Nghiêm Thái Dung cũng không kiêng dè sự lãnh đạm của Lê Mỹ Gia, cười ha ha nói: “Cô không muốn tôi nhắc tới thì tôi càng nhắc tới đấy.

Cô cho rằng mẹ cô sạch sẽ sao? Tôi cho cô biết đi, mẹ cô chính là một con điếm mà ai cũng có thể làm chồng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận