Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Trái lại, giỏi thật đấy, giờ mới bao lâu đâu mà mày đã béo được như thế này, Trương Tiểu Lệ cho mày ăn cái gì thế.” Hoàng Tử Hiên khom lưng nhìn nó thật kĩ rồi nói.
Tiểu Ngu Ngốc dùng cả bốn chân ngắn cũn cào cào lấy lòng Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười buông nó ra, hỏi: “Cô chủ của mày đâu?”
Hình như tnn nghe hiểu Hoàng Tử Hiên nói gì, nâng chân ngắn lên chạy về phía cầu thang lên lầu.

Hoàng Tử Hiên âm thầm a một tiếng, phòng ngủ của Trương Tiểu Lệ ở tầng một, tnn lại chạy lên tầng hai để làm gì?
Chẳng lẽ là nhân lúc mình không có ở nhà, Trương Tiểu Lệ đã chuyển lên tầng hai ở rồi? Hay lắm, vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm rồi, lại còn để cho mình bắt quả tang nữa chứ.
Hoàng Tử Hiên vừa nghĩ vừa đi lên tầng hai, dưới sự dẫn đường của tnn, anh lại đi tới trước cửa phòng mình.

Nhìn tnn chạy như điên vào trong, Hoàng Tử Hiên ngơ ngác, Trương Tiểu Lệ sẽ không ngủ trong phòng anh chứ?
Trong lòng ôm một đống nghi ngờ, Hoàng Tử Hiên rón rén đi vào, bên trong không có thay đổi gì, đến cả chăn đệm trên giường cũng chẳng thay đổi, hơn nữa còn được gấp gọn gàng, nhìn không giống như từng có người ngủ ở đó.
Trương Tiểu Lệ cũng không ở trong phòng, chỉ là Hoàng Tử Hiên lại nghe thấy có tiếng nước truyền ra từ nhà vệ sinh, liền suy đoán rằng có lẽ cô ấy đang trong nhà vệ sinh, anh bèn rón rén đi tới, định hù Trương Tiểu Lệ một cái.
Không biết Trương Tiểu Lệ làm gì ở trong, hình như tâm trạng đang rất tốt, hoàn toàn không phát hiện ra có người khác vào phòng, càng không biết người này đã tới gần mình.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, đi tới cửa mở cửa ra.
“A!” Quả nhiên, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng hét chói tai của Trương Tiểu Lệ.
“Ha…” Hoàng Tử Hiên vừa phá lên cười thì đột nhiên im bặt, hai mắt trừng to như bánh xe bò, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Hóa ra Trương Tiểu Lệ không mặc quần áo!
Vóc người của Trương Tiểu Lệ cũng vô cùng đẹp!

Không ngờ Trương Tiểu Lệ lại trắng như thế!
Hoàng Tử Hiên ngẩn người, anh dám giơ tay lên xin thề, dáng người của Trương Tiểu Lệ còn xịn hơn gấp mấy lần so với lần anh đo bằng tay, da thịt nõn nà, eo như con kiến, hợp với ngũ quan xinh đẹp không có gì soi mói của cô, quả thật là vô cùng nóng bỏng.
“A… Đồ lưu manh, anh nhìn thấy cả rồi, tôi tôi…” Trương Tiểu Lệ vừa thét chói tai lên sau cũng phản ứng lại, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng ngồi xổm xuống, cố gắng che lại mấy chỗ quan trọng và mắng Hoàng Tử Hiên lưu manh khốn nạn.
“Tôi không cố ý, tôi, tôi đi ra ngoài trước.” Hoàng Tử Hiên phun ra một hơi, nhanh chóng xoay người bỏ ra khỏi phòng.
Da thịt toàn thân Trương Tiểu Lệ trắng nõn, hơi ửng hồng, giống như một khối bạch ngọc lộ ra hoa văn màu hồng, càng khiến cho khối ngọc đó có vẻ đẹp không sao tả xiết, nhất là nơi trung tâm đáng xấu hổ kia quả thực là đủ để khiến mọi đàn ông phải lao đao.
Nói xong Hoàng Tử Hiên đi xuống lầu, lao vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, tiếng nắp chai bị vặn mở vang lên két két, anh càu nhàu rót nó vào trong bụng, một hơi uống cạn chai nước, anh mới phát hiện miệng mình khô thế nào.
“Thực sự là chết người, đêm qua đã đủ lắm rồi, sáng sớm hôm nay còn tới.

Tiếp tục như vậy nữa, còn chưa ra tay với kẻ địch, mình đã chết trước rồi.” Hoàng Tử Hiên quẹt chút nước vương bên miệng, buồn bực vô cùng.

Bây giờ anh rất lo rằng cái đồ chơi kia bị nghẹn quá lâu sẽ tàn phế.
“Hoàng Tử Hiên!”
Giữa lúc Hoàng Tử Hiên còn đang lo lắng, tiếng Trương Tiểu Lệ rống như sư tử truyền tới.

Hoàng Tử Hiên sợ run cả người, anh vứt cái chai lên bệ, nhanh tay rút một con dao gọt hoa quả, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, trốn đằng sau ghế sô pha.
Anh vừa mới chạy tới bên này, còn chưa kịp trốn kĩ đã bị Trương Tiểu Lệ nhìn thấy.


Trương Tiểu Lệ vừa chạy tới vừa mắng: “Đồ lưu manh, còn muốn trốn à, anh cút ra đây cho bà.

Dám nhìn lén tôi, bà đây không móc mắt anh ra không được.”
Hoàng Tử Hiên giật mình, nhanh nhẹn lấy con dao gọt hoa quả ra nói: “Cô, cô đừng tới đây, có chuyện gì từ từ nói, đừng động cái đòi chém gϊếŧ.

Chuyện gì cũng có thể bình tĩnh nói chuyện trước đã.”
“Nói em gái anh, anh không biết xấu hổ còn lấy dao ra nữa.

Bị nhìn hết cũng không phải anh, đương nhiên anh sẽ bình tĩnh, anh còn ước tôi cởi hết cho anh bình tĩnh xem kìa!” Trương Tiểu Lệ tức giận đi tới.
Hoàng Tử Hiên nhanh chóng vòng qua bên khác: “Tuy rằng bị thấy hết không phải tôi, nhưng tôi cũng giật mình mà.

Cô thử đặt mình vào tôi tự hỏi xem, sáng sớm đột nhiên thấy phụ nữ cởi truồng, tim của tôi sao chịu được.

Trái tim này của tôi còn tốt, nếu như bị bệnh tim, nhẹ thì bị dọa giật mình ngất xỉu, nặng là chết luôn đấy.”
“Anh, anh…” Trương Tiểu Lệ nghe anh nói như mình rất uất ức, tức giận giậm chân: “Anh không biết xấu hổ, tôi gϊếŧ anh.”
Cô nói sẽ đuổi theo Hoàng Tử Hiên, đương nhiên Hoàng Tử Hiên sẽ trốn rồi.


Người kia chạy rất mau, cũng không chạy xa, cứ vòng quanh sô phá.

Trương Tiểu Lệ đuổi bên này, anh ta sẽ vòng bên kia, Trương Tiểu Lệ đuổi bên kia, anh ta vòng bên này.

Hơn mười lần đuổi bắt như thế, là người khác đã sớm hôn mê.
Trương Tiểu Lệ choáng váng đầu, đỡ sô pha nhìn trời đất quay cuồng, thở hổn hển nói: “Anh,  anh đừng chạy.

Tôi, tôi bị choáng váng, sợ là sẽ nôn ra.”
“Cô không đuổi thì tôi không chạy.” Hoàng Tử Hiên cũng choáng, chỉ là đỡ hơn Trương Tiểu Lệ một chút.
“Anh không chạy thì tôi không đuổi theo nữa.” Trương Tiểu Lệ nói.
“Được, không chạy, còn đuổi nữa thì cô là tên khốn.” Hoàng Tử Hiên đặt mông ngồi trên ghế salon, lấy quả đào trên bàn lên cắn.
Ánh mắt Trương Tiểu Lệ lập lòe, thấy Hoàng Tử Hiên đã để dao xuống, cô bèn nhào tới.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, từ hình ảnh phản chiếu trên dao, anh có thể thấy rõ ràng Trương Tiểu Lệ đang nhào tới.

Vì vậy khi cô vừa lại gần, Hoàng Tử Hiên liền nhảy ra.
Rầm!
Trương Tiểu Lệ nhào vào khoảng không, ngã lăn ra trên đất, cằm bị đập đau điếng.

“Rầm” một tiếng vang lên, làm cô đau đến mức chảy nước mắt, bật khóc: “A… đau quá, a… anh bắt nạt tôi, hu hu đau chết mất…”
Nước mắt Trương Tiểu Lệ ào ào chảy xuống, khiến Hoàng Tử Hiên giật mình, anh vội vàng ngồi xổm xuống, luống cuống nâng cô dậy, nói: “Được rồi, đừng khóc, để tôi xem thử, có phải cằm bị đập lệch rồi không? Khóc đáng thương như vậy, không phải chỉ là một cái cằm giả thôi sao.


Không có chuyện gì đâu, sau này tôi lại bỏ tiền, cô ra tiệm làm cái khác là được.”
“A…” Trương Tiểu Lệ nghe thấy Hoàng Tử Hiên lúc này còn trêu mình được, khóc càng to: “Hoàng Tử Hiên đáng chết, tôi ghét anh, tôi ghét anh, hu hu, tôi đau chết mất…”
Hoàng Tử Hiên bị cô khóc làm đau cả đầu, nhanh nhẹn kiểm tra cằm của cô, phát hiện không bị rách da, chỉ hơi sưng lên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cô còn đang khóc, không thể làm gì khác hơn là dỗ dành: “Bà nội của tôi ơi, đừng khóc nữa được không? Tôi cho cô đánh, tùy cô đánh được chưa? Chỉ cần cô khong khóc thì cho dù là làm thịt tôi tôi cũng không phản kháng.”
“Ai muốn thịt anh chứ, hu hu, Hoàng Tử Hiên đáng chết, Hoàng Tử Hiên yêu râu xanh, lưu manh, đanh đá, không biết xấu hổ, hu hu… Chỉ biết bắt nạt tôi, anh chỉ biết bắt nạt tôi…” Trương Tiểu Lệ càng khóc càng to.

Ngay từ đầu hai bàn tay trắng nõn đã đấm liên tục lên người Hoàng Tử Hiên, không biết vì sao Hoàng Tử Hiên lại thấy đau lòng.
“Hu hu, anh xấu lắm.

Vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, hại tôi ban ngày lo lắng, tối cũng lo.

Bây giờ vừa về đã bắt nạt tôi…” Trương Tiểu Lệ nghĩ đến sự lo lắng của mình trong khoảng thời gian gần đây, lại càng tủi thân.
“Rồi rồi rồi, do tôi không tốt.” Hoàng Tử Hiên rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cô nhẹ nhàng dỗ dàng.

Trương Tiểu Lệ không giống Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt, cô rất thích khóc, động cái là khóc, nhưng lại thẳng thắn, chỉ cần khóc xong một cái là không sao.

So ra mà nói, Hoàng Tử Hiên cảm thấy như vậy cũng không tệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận