Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Bản thân Lê Mỹ Gia đã không ăn tối, vốn dĩ đã hơi đói bụng rồi, giờ lại đối mặt với tay nghề của dì Liên thì khẩu vị càng tốt hơn.

Bất giác đã ăn xong một chén canh hạt sen, ngoài ra còn ăn ít bánh ngọt nữa.
Sau khi ăn no, Lê Mỹ Gia đẩy chén đũa sang một bên rồi cầm khăn giấy lên lau miệng.

Không biết rõ tại sao, lúc bấy lại đột nhiên cảm giác hơi khô miệng khô lưỡi, gương mặt nóng bừng lên, hình như bụng dưới cũng xuất hiện một cảm giác khô nóng xa lạ.
Nhìn thấy gò má Lê Mỹ Gia đỏ ửng lên, Nghiêm Thái Dung cười khanh khách đi ra, tiếng cười cực kỳ chói tai, làm người ta vừa nghe đã thấy có âm mưu.
“Bà hạ độc rồi!” Nghe thấy tiếng cười đầy mưu mô của Nghiêm Thái Dung, Lê Mỹ Gia bỗng biến sắc mặt.
“Ha ha…” Nghiêm Thái Dung cười âm hiểm nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ đường đường chính chính hạ độc vào đồ ăn rồi để cho cô ăn sao?”
Lê Mỹ Gia nghĩ lại thì quả thật Nghiêm Thái Dung không dám mưu hại mình giữa ban ngày ban mặt như thế, trong công ty khắp nơi đều có giám sát, còn có bảo an tuần tra, nếu như bây giờ bà ta đầu độc chết mình thì cũng khó trốn khỏi chế tài của pháp luật.
Nhưng nếu như không hạ độc thì vì sao lúc này cô lại cảm thấy khó chịu như vậy.

Hơn nữa toàn thân vô lực, thân thể khô nóng, có cảm giác muốn cởϊ qυầи áo.
Lê Mỹ Gia càng nghĩ càng thấy hình như đã từng trải qua cảm giác này, dường như năm mười mấy tuổi từng bị một lần.

Cô cố gắng hồi tưởng lại việc đã trải qua lần đó, nhớ kỹ là nó xuất hiện sau khi ăn nhầm trứng cá.


Bấy giờ Dì Liên vội vã đưa cô đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong mới biết được nguyên do, không ngờ là bởi vì dị ứng với trứng cá.
Dị ứng trứng cá của cô không giống tình hình dị ứng thông thường, một khi ăn lầm trứng cá thì sẽ giống như uống phải thuốc kíƈɦ ɖụƈ, thân thể sẽ có phản ứng đặc biệt, nội tâm cũng sẽ khát vọng phát sinh quan hệ với đàn ông.
“Trứng cá! Bà bỏ trứng cá vào trong bánh ngọt.” Hồi tưởng lại lần trước ăn nhầm trứng cá, cuối cùng Lê Mỹ Gia cũng hiểu vì sao thân thể của chính mình lại khô nóng.
Nghiêm Thái Dung cười rất đắc ý: “Bây giờ mới nhận ra, đáng tiếc đã muộn rồi.

Chậc chậc, không ngờ quả thật cô có phản ứng dị ứng như vậy với trứng cá, thảo nào chỉ cần lúc cô ở nhà thì dì Liên đều sẽ dặn đi dặn lại khi làm cá không được để lại trứng cá.

Tôi còn tưởng rằng chỉ đơn thuần là cô không thích ăn, may mà bị tôi đào được bí mật này, ha ha.”
“Đê tiện! Mẹ con đều đê tiện như nhau!” Lê Mỹ Gia không thể nào bình tĩnh được nữa.

Chắc chắn Nghiêm Thái Dung không chỉ vì thăm dò mình có phản ứng dị ứng đặc biệt đối với trứng cá hay không, cô khẳng định vẫn có trò phía sau.

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, nội tâm của cô lại dâng lên nỗi sợ hãi to lớn.
“Chẳng phải cô đã biết bọn tôi đê tiện từ lâu rồi ư?” Nghiêm Thái Dung cười khanh khách nói: “Đừng tức giận như vậy, tiết kiệm chút sức lực đi, nếu không đợi lát nữa ở trên giường không kêu được, thế thì chẳng thú vị đâu.”
“Nói phải đấy, tôi cũng không thích chơi cùng một người phụ nữ không thú vị.” Nghiêm Thái Dung vừa dứt lời, lại có một người đi tới từ bên ngoài phòng làm việc.
Lê Mỹ Gia hít một hơi khí lạnh: “Nghiêm Tùng!”
Nghiêm Tùng mang vẻ mặt âm trầm đắc ý: “Cô Lê, đã lâu không gặp, cô đúng là càng ngày càng mặn mà, thật là làm cho tôi nhìn thôi mà đã cương cả lên.”
Nhìn thấy đôi mắt híp háo sắc của Nghiêm Tùng, Lê Mỹ Gia chỉ cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn lên, nếu như hôm nay sự trong sạch của mình bị ông ta vấy bẩn thì cô tình nguyện đi tìm cái chết.

“Đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, cho không em một món hời lớn, em cũng đừng quên chuyện chị giao cho em.” Nghiêm Thái Dung liếc ông ta một cái rồi nói.
Nghiêm Tùng háo sắc cười một tiếng: “Yên tâm đi chị, em cam đoan sẽ chụp cho chị mấy tấm hình kɦıêυ ɖâʍ nóng bỏng, đủ để cho chị bôi nhọ thanh danh của cô ta.”
Nói rồi Nghiêm Tùng đi về phía Lê Mỹ Gia.
“Đừng tới đây.” Lê Mỹ Gia nhặt chén không trên bàn lên rồi đập tới.
Loảng xoảng!
Nghiêm Tùng tránh ra dễ như trở bàn tay, chén không đập loảng xoảng xuống đất.
Lê Mỹ Gia thấy không trúng thì lại liên tiếp ném tất cả đồ trên bàn về phía Nghiêm Tùng.
Nghiêm Tùng hoàn toàn không coi sự tấn công của những đồ vật nhỏ này ra gì, dù cho ông ta không tránh được, bị đập trúng thì cũng chẳng hề hấn gì, vừa cười háo sắc vừa ba chân bốn cẳng đến gần Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia kinh hãi kêu lên rồi nhấc chân bỏ chạy, nào ngờ cánh tay dài của Nghiêm Tùng duỗi ra tóm được tay của cô, dùng sức kéo một cái đã lôi cô trở về, tiếp đó tiến lên trước một bước, chế trụ nốt cánh tay còn lại của cô ra sau lưng.
“Ông buông tôi ra.

Nghiêm Thái Dung, tốt nhất là ngày hôm nay bà gϊếŧ tôi ngay đi, nếu không tôi nhất định sẽ bắt bà trả lại gấp trăm gấp nghìn lần!” Ánh mắt Lê Mỹ Gia lạnh như băng bắn về phía Nghiêm Thái Dung.
“Ha ha ha, đã tới nước này rồi mà cô vẫn còn ngây thơ như thế.

Qua đêm nay, tôi cam đoan sáng mai, trang đầu của các tờ báo lớn đều là ảnh kɦıêυ ɖâʍ của Lê Mỹ Gia cô.

Phía sau người đẹp tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế lại là một kẻ ti tiện lẳиɠ ɭơ, cô cảm thấy ban giám đốc còn có thể ủng hộ cô tiếp tục gánh chức tổng giám đốc sao? Đến lúc đó cô hai bàn tay trắng, xem cô lấy cái gì để trả thù tôi.” Nghiêm Thái Dung không hề lo lắng về việc Lê Mỹ Gia còn có năng lực trở mình.

Cả người Lê Mỹ Gia run lên, Nghiêm Thái Dung còn đê tiện hơn so với tưởng tượng của cô.

Giả sử đêm nay mình khó thoát kiếp nạn này thì sáng mai thị trường chứng khoán của tập đoàn Thịnh Thế sẽ xuất hiện sự rung chuyển lớn, mà kẻ đầu sỏ gây nên như mình nhất định sẽ bị ban giám đốc bãi miễn.

Mất đi quyền quản lý tập đoàn Thịnh Thế thì quả thực mình không còn năng lực tìm Nghiêm Thái Dung báo thù nữa.
“Nghiêm Thái Dung, bà sẽ chết không yên lành.” Lê Mỹ Gia chỉ hận mình không thể gϊếŧ chết ả đàn bà hèn hạ vô sỉ này ngay lập tức.
“Chết yên lành hay không chết yên lành thì cũng đều là chết cả, cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm mình chết như thế nào à?” Nghiêm Thái Dung vẫy tay với Nghiêm Tùng, ý bảo ông ta mau chóng giải quyết Lê Mỹ Gia, để tránh dây dưa ra biến cố.
Nghiêm Tùng cười bỉ ổi: “Tôi cũng rất muốn biết tổng giám đốc lạnh như băng mà bên ngoài đồn thổi còn có thể duy trì được hình tượng người đẹp lạnh lùng ở trên giường hay không.”
Nói đoạn lôi Lê Mỹ Gia đi tới phía phòng nghỉ.
“Buông tôi ra, ông buông tôi ra.” Lê Mỹ Gia liều mạng giãy giụa, tìm mọi cách không để cho mình bị kéo vào.

Cô thực sự sợ hãi, cô không thể tưởng tượng nổi hình ảnh mình bị Nghiêm Tùng làm nhục, vừa nghĩ tới sắc mặt đó của ông ta là Lê Mỹ Gia lại hận không thể tự sát ngay lập tức.
Ban đầu Lê Mỹ Gia không còn sức lực, nhưng có lẽ ở thời điểm nguy hiểm thì mỗi người đều sẽ phát huy hơn lúc bình thường, vì vậy sức lực của cô trở nên rất mạnh.

Khi cô liều mạng giãy giụa thì Nghiêm Tùng cũng rất khó thuận lợi kéo cô vào.
“Mẹ mày, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Nghiêm Tùng nổi giận, vả một phát vào mặt Lê Mỹ Gia.
Bốp!
Gò má Lê Mỹ Gia bị trúng một cái tát rất mạnh, máu tươi lập tức chảy ra từ khóe miệng, cả đầu đều choáng váng, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, trước mắt toàn là sao đang xoay tròn hết vòng này đến vòng khác.
“Ông đây sẽ đè mày ở đây luôn.” Nghiêm Tùng thừa dịp Lê Mỹ Gia bị mình đánh cho xây xẩm mặt mày thì xé áo khoác trên người cô ra rồi đè mạnh cô xuống mặt đất.
“A…” Chỉ trong chốc lát, Lê Mỹ Gia đã phản ứng lại, nhấc mạnh hai tay hai chân lên đấm đá Nghiêm Tùng.
“Đừng để cô ta kêu.” Nghe thấy tiếng kêu của Lê Mỹ Gia quá lớn, Nghiêm Thái Dung lập tức nói.

Nghiêm Tùng vội vàng lấy tay che miệng Lê Mỹ Gialaji, cái tay còn lại thì xé rách quần áo của cô.
“Ưm ưm…” Đồng tử của Lê Mỹ Gia phóng đại gấp mấy lần, vùng vẫy, cào cấu Nghiêm Tùng.
“Ha ha, chị ơi, em cho chị phát sóng trực tiếp từ hiện trường đấy.” Nghiêm Tùng ngoảnh lại nói với Nghiêm Thái Dung.
Nghiêm Thái Dung cười nhạt: “Chị không có chút hứng thú nào với hiện trường phát sóng trực tiếp của em, nhưng như thế cũng tốt, tiện cho chị quay video.”
Nói rồi Nghiêm Thái Dung liền lấy điện thoại di động ra, bà ta hoàn toàn không để ý Nghiêm Tùng là em họ của mình, dù sao chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình thì với bà ta mà nói, đạo đức luân lý đều là rắm thối cả.
“Ưm ưm ưm…” Nghe thấy đối thoại của hai người, Lê Mỹ Gia càng giãy giụa dữ dội hơn.

Khóe mắt trông thấy cách chỗ mình không xa có chén dĩa vỡ, cô không chút nghĩ ngợi, mò lên rồi đâm xuống Nghiêm Tùng thật mạnh.
Phập!
“A…” Theo một tiếng phập, mảnh sứ vỡ mà Lê Mỹ Gia đâm mạnh xuống đã cắm vào trong cánh tay Nghiêm Tùng.
Cơn đau nhức truyền đến từ cổ tay, Nghiêm Tùng buông lỏng ra theo phản xạ có điều kiện.

Lê Mỹ Gia nhân cơ hội bỗng đẩy Nghiêm Tùng ra, sau đó không kịp đứng lên mà bò thẳng về phía cửa phòng làm việc.
Nghiêm Thái Dung kinh ngạc giật mình, lê lết đứng lên, cơ hội tốt như vậy chắc chắn không thể để Lê Mỹ Gia chạy thoát.
Chỉ là không chờ bà ta đi lên hỗ trợ, Nghiêm Tùng đã lại bắt được mắt cá chân Lê Mỹ Gia: “Con điếm này, hôm nay ông mày phải hiếp sau đó gϊếŧ chết mày.”
Nói xong lại đột ngột nhào lên lần nữa giống như con sói đói.
“A…” Lê Mỹ Gia thét chói tai, sờ mảnh sứ vỡ trên đất lên đâm về phía cổ mình.

Cho dù chết, cô cũng sẽ không để Nghiêm Tùng vấy bẩn sự trong sạch của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận