Kim Kỵ Dung cười ha ha, đê tiện nói: “Tôi đã sắp chết đói rồi, cậu gọi ít đồ ăn lên cho tôi trước đi.
Lúc tôi đói thì không có sức lực để nói đâu.”
“…” Hoàng Tử Hiên trầm mặc, Lê Mỹ Gia giống như điểm trí mạng của anh vậy, lần này Kim Kỵ Dung tóm được điểm trí mạng của anh nên anh đành phải lặng lẽ cầm điện thoại lên, gọi đến nhà ăn, gọi vài món mà Kim Kỵ Dung thích ăn.
Nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Tử Hiên không tệ, Kim Kỵ Dung lại cười ha ha, hài lòng nói: “Sự việc là thế này.
Đoạn thời gian trước, Lê Mỹ Gia và trợ lý Chu Tử tìm đến văn phòng thám tử Hắc Miêu, nói mời tôi điều tra một người.
Người này đã chết vài chục năm rồi, cậu biết là ai không?”
“Chắc là mẹ của Mỹ Gia.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Cậu cũng biết!” Kim Kỵ Dung có chút kinh ngạc.
Hoàng Tử Hiên gật đầu thở dài: “Tôi đã biết không ai ngăn được cô ấy điều tra chuyện của mẹ mình mà.”
Kim Kỵ Dung nghe anh quả nhiên biết việc này, liền hỏi: “Vậy cậu biết nguyên nhân cái chết của mẹ cô ấy không?”
“Tuyên bố với bên ngoài là tự sát, nhưng ở trong nhất định cất giấu một vài chuyện không muốn để người khác biết.
Có phải cậu đã điều tra ra gì đó không?” Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Cậu muốn biết sao?” Khóe miệng hai bên của Kim Kỵ Dung nhếch lên thành một đường cong, lộ ra nụ cười bỉ ổi nhất quán.
Hoàng Tử Hiên vừa nhìn đã biết anh ta lại muốn lợi dụng điểm yếu của mình để đòi hỏi, bèn liếc anh ta một cái nói: “Điều kiện gì, nói đi.”
“Ha ha, ha ha, cậu đúng là con giun trong bụng tôi.” Kim Kỵ Dung thấy Hoàng Tử Hiên hiểu ý như thế thì càng cười ti tiện hơn.
Hoàng Tử Hiên căm hận bảo: “Nếu tôi mà là con giun trong bụng cậu thì nhất định sẽ cắn thủng ruột lẫn dạ dày của cậu, xem cậu còn ti tiện được nữa không.”
“Hì, tôi không thích nghe lời này của cậu đâu nhé.
Ti tiện là một loại thái độ sống, tôi sống nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ không nên được biểu dương ư?” Kim Kỵ Dung bĩu môi ấm ức nói.
Hoàng Tử Hiên nghẹn lời, đỡ trán thở dài: “Lời này không sai.
Cậu nói đi, lại muốn làm gì?”
Kim Kỵ Dung lặng lẽ cười, lấy điện thoại di động ra hướng về phía Hoàng Tử Hiên và nói: “Tạo cái dáng đẹp đẹp một tí, để tôi chụp một tấm hình.”
“Làm gì?” Hoàng Tử Hiên cảnh giác che khuôn mặt lại, trực giác mách bảo sẽ không có chuyện gì tốt lành.
“Không làm gì cả, cậu xấu như vậy, tôi in ra dán lên trên cửa để trừ tà, dán ở đầu giường tránh thai không được à?” Kim Kỵ Dung vội vã nói, tỏ vẻ tôi chẳng có mục đích gì hết.
“Tránh thai?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng tinh: “Từ khi nào mà “cô nương Năm Ngón Tay” (ý chỉ tự xử) cũng có chức năng sinh dục thế? Nào nào nào, để tôi xem thử nào, đúng là mới mẻ, bạn gái của cậu đã sinh con rồi cơ đấy.”
Kim Kỵ Dung đẩy cánh tay đưa tới của Hoàng Tử Hiên, cả giận nói: “Cút, còn lâu bạn gái của tôi mới là “cô nương Năm Ngón Tay”.
Người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng giống như tôi đây mà còn cần “cô nương Năm Ngón Tay” làm bạn gái ư? Cùng lắm thì nó chỉ là cô vợ lẽ khi bạn gái của tôi đến kỳ kinh nguyệt thôi.”
“Cậu còn có thể mặt dày hơn nữa không?” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co quắp lại.
Còn phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, ngoại trừ phong lưu ngựa giống ra thì hoàn toàn không nhìn ra được điều gì khác.
“Có thể chứ.” Kim Kỵ Dung ngẩng đầu lên: "Tôi luôn yêu cầu bản thân rất cao, không có nhất, chỉ có hơn.
Nếu như cậu cần tôi càng mặt dày hơn thì nửa phút là tôi có thể làm được.”
“Đau đầu quá, dì Kim dịu dàng đứng đắn như thế, sao cậu lại cứ di truyền ba cậu?” Hoàng Tử Hiên xoa huyệt Thái Dương nói.
“Thế bà ba thanh tao cao ngạo như thế, sao cậu lại cứ di truyền ba cậu? Nói về trình độ không biết xấu hổ thì hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, cậu nói tôi chẳng khác nào nói chính cậu, cậu nhìn tôi chẳng khác nào đang soi gương.” Kim Kỵ Dung phản kích.
Hoàng Tử Hiên che mặt: “Thế nhất định tôi là Trư Bát Giới soi gương(*) rồi.”
(*) Trư Bát Giới soi gương: Trư Bát Giới bên ngoài là hòa thượng mặt heo, bên trong là heo, đều không phải người.
Ý ở đây là chê cả Hoàng Tử Hiên lẫn Kim Kỵ Dung đều mặt dày.
Khóe miệng Kim Kỵ Dung mấp máy: “Nói chuyện đàng hoàng được không? Cậu còn muốn biết chuyện mẹ Lê Mỹ Gia nữa hay là không?”
“Được, nói chuyện đàng hoàng.
Cậu chụp đi.” Hoàng Tử Hiên chẳng biết làm sao, đành phải thỏa hiệp để anh ta chụp ảnh.
Tách!
Kim Kỵ Dung ấn nút chụp ảnh, đưa ngũ quan đẹp trai của Hoàng Tử Hiên vào trong máy ảnh.
Sau đó mở ra wechat ra, lựa chọn người liên lạc rồi gửi ảnh chụp sang, đoạn gửi tiếp một tin nhắn: Không phải em vẫn muốn biết ngoại hình của anh thế nào ư, đây chính là anh.
Tuyệt đối đừng mê đắm anh đấy, anh chỉ là một truyền thuyết thôi.
Tinh!
Sau khi gửi tin nhắn xong, Kim Kỵ Dung mới để điện thoại di động xuống, cười hì hì nói: “Sau lần Lê Mỹ Gia tới, tôi bèn triển khai điều tra sơ bộ đối với nhà họ Lê, bao gồm cả tập đoàn Thịnh Thế và tất cả mọi người nhà họ Lê, đương nhiên trọng điểm vẫn là điều tra mẹ của cô ấy.
Từ trên tư liệu tôi điều tra ra được, trước khi mẹ của Lê Mỹ Gia tự sát luôn có ghi chép chẩn đoán trên phương diện thần kinh.
Sau khi mẹ cô ấy chết, kết án mà cảnh sát cho ra cũng có hơi nghiêng về ý lên cơn thần kinh dẫn đến hành vi tự sát.
Cậu biết việc này không?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu nói: “Biết một chút, nghe đâu là trầm cảm nhẹ.”
Kim Kỵ Dung cười nói: “Còn nghiêm trọng hơn trầm cảm đấy.
Tôi dùng ít quan hệ nên tìm được ghi chép chẩn đoán của mẹ cô ấy ở bệnh viện, kết quả chẩn đoán là thần kinh cấp độ nặng, cũng chính là bệnh nhân tâm thần mà người ta thường nói.”
“Bệnh nhân tâm thần!” Hoàng Tử Hiên hơi sững sờ: “Cậu chắc chứ? Không thể nào đâu.
Nếu như mẹ Mỹ Gia bị bệnh tâm thần thì không thể nào Mỹ Gia không biết, khi đó cô ấy cũng đã mười tuổi rồi, trí nhớ lại tốt như vậy, không thể không nhớ được.”
“Về điểm này, ban đầu tôi cũng hoài nghi, sợ là người khác làm giả bệnh án cho nên lúc đó lại tiến hành điều tra sâu.
Mấy ngày hôm trước tôi đến nguyên quán của mẹ Lê Mỹ Gia một chuyến, sau một phen hỏi thăm, cuối cùng tôi cũng moi ra chút bí mật.” Kim Kỵ Dung vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt hỏi Hoàng Tử Hiên có muốn biết hay không.
“Nói mau, còn thừa nước đục thả câu là tôi đánh đấy.” Hoàng Tử Hiên trợn mắt liếc anh ta một cái.
Kim Kỵ Dung bĩu môi, không tình nguyện tiếp tục nói: "Ngoại hình của mẹ Lê Mỹ Gia rất đẹp, còn xinh đẹp hơn Lê Mỹ Gia một ít.
Rất nhiều năm về trước, còn là hoa khôi trong thôn, con gái cả thôn đều không đẹp bằng mẹ cô ấy.
Nhà mẹ cô ấy rất nghèo, cho nên mẹ cô ấy chỉ học đến khi tốt nghiệp cấp hai là không đi học nữa, sau khi bỏ học bèn ở nhà làm chút việc nhà nông nuôi gia đình sống qua ngày.
Sau đó được Hoàng Hùng Vĩ nhìn trúng, mới đưa bà ấy về Long Thành, thoát khỏi cuộc sống nông thôn.
Người trong thôn nói là có lần khi Hoàng Hùng Vĩ lái xe đi ngang qua thôn thì dừng lại, vừa lúc dừng ở ngay cửa nhà mẹ Mỹ Gia.
Mẹ Mỹ Gia thấy ông ấy không chỗ để đi bèn mời ông vào trong nhà nghỉ chân.
Hoàng Hùng Vĩ thấy bà ấy đẹp đẽ, lòng dạ lại thiện lương thì thường xuyên qua lại rồi theo đuổi mẹ cô ấy thành công.
Lúc Hoàng Hùng Vĩ đưa mẹ Mỹ Gia đi không làm hôn lễ mà chỉ cho bà ngoại Mỹ Gia mấy vạn đồng làm sính lễ.
Lúc đó toàn bộ người trong thôn đều tưởng là mẹ Mỹ Gia gả cho một người có tiền, về sau nhất định sẽ sống cuộc sống của phu nhân nhà giàu.
Chỉ có điều sau đó mẹ Mỹ Gia không trở lại thôn nữa, cho nên chẳng biết rốt cuộc sau khi kết hôn sống có tốt hay không.
Nhưng nhìn từ lịch sử phát triển của tập đoàn Thịnh Thế mà tôi điều tra được thì lúc mẹ Mỹ Gia lấy Hoàng Hùng Vĩ, tập đoàn Thịnh Thế vẫn chưa thành lập, có lẽ là năm năm sau khi Lê Mỹ Gia chào đời mới thành lập.
Cho nên ngay từ đầu, Hoàng Hùng Vĩ không có tiền gì hết, chắc chắn mẹ Mỹ Gia cũng theo Hoàng Hùng Vĩ sống mấy năm khốn khổ."
Kính coong kính coong kính coong…
Lúc nói tới đây, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
“Nhất định là đồ ăn tới rồi.” Kim Kỵ Dung không nói tiếp nữa mà mau chóng chạy đi mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là người đưa bữa ăn tới, Kim Kỵ Dung nghiêng người cho anh ta vào.
Nhân viên giao thức ăn đẩy xe đồ ăn vào, đặt bữa ăn xuống cho bọn họ, sau đó hỏi: “Hai quý khách trả tiền mặt hay nợ ạ?”
“Tiền mặt.” Kim Kỵ Dung lập tức bảo Hoàng Tử Hiên trả tiền, đùa à, chẳng phải nợ thì vẫn là tiền của mình.
Hoàng Tử Hiên cạn lời, hỏi nhân viên giao thức ăn bao nhiêu tiền.
Nhân viên giao thức ăn đưa hoá đơn cho Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên nhìn xuống là hơn bốn trăm, liền lấy năm tờ tiền đỏ ra từ trong ví tiền, còn dư lại thì làm tiền boa cho nhân viên giao thức ăn.
Kim Kỵ Dung nhìn món ăn ngon xếp đầy nửa bàn thì thèm đến nhỏ dãi.
Một ngày một đêm rồi Hoàng Tử Hiên chưa ăn cơm nên giờ cũng thấy đói bụng, vừa ăn vừa nói: “Cậu toàn điều tra mấy thứ linh tinh, thế này cũng gọi là bí mật sao? Khẳng định Mỹ Gia biết rõ quá trình của ba mẹ cô ấy hơn cậu nhiều.
Nếu như cậu dám đưa những kết quả điều tra này cho cô ấy thì tôi cam đoan cô ấy có thể sử dụng giày cao gót bảy phân dưới chân cho cậu một cú đá tuyệt hậu.”
“Không phải là tôi còn chưa nói hết sao?” Kim Kỵ Dung ăn rồi nói tiếp: “Cậu suy nghĩ đi, ngoại hình của mẹ cô ấy đẹp như vậy, vì sao người trong thôn không ai cưới bà ấy?”
Hoàng Tử Hiên sửng sốt.
Đúng là lạ thật.
Theo lý thuyết hoa khôi trong thôn đến lứa tuổi kết hôn thì nhất định người cầu hôn phải đạp hỏng cả cánh cửa trong nhà, sao lại không có ai cưới chứ?
“Là vì sao?” Hoàng Tử Hiên hỏi, anh biết chắc chắn việc này mới là bí mật mà Kim Kỵ Dung nhắc đến.
Kim Kỵ Dung nuốt một miếng thịt kho tàu rồi đáp: "Bởi vì khi Tiết Tiếu Nhu – chính là mẹ Mỹ Gia – mười sáu tuổi đã từng bị người khác cưỡиɠ ɦϊếp.
Kẻ cưỡиɠ ɦϊếp bà ấy là một ông thầy ở trường học, đây cũng là nguyên nhân khác quan trọng nhất khiến Tiết Tiếu Nhu bỏ học.
Lúc đó việc này rùm beng hết cả lên, người ở thôn trên xóm dưới xung quanh đều biết cả.
Cha mẹ Tiết Tiếu Nhu khởi kiện ông thấy kia ra tòa, nhưng ông thầy kia lại phản bác là Tiết Tiếu Nhu quyến rũ ông ta.
Cộng thêm đút ít tiền cho quan toà nên cuối cùng không có thắng kiện được tiên cầm thú ấy.
Nhưng tên cầm thú ấy cũng không dám ở trường học kia nữa, sau đó thì biến mất biệt tích.
Việc này đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng trong lòng Tiết Tiếu Nhu, vả lại thật sự có người ghen ghét vẻ đẹp của bà ấy nên tin tưởng là bà ấy quyến rũ thầy giáo.
Bất kể bà ấy đi đến chỗ nào đều có người đâm chọc bà ấy, vì vậy càng làm vết thương lòng của bà ấy nặng thêm, cuối cùng khiến thần kinh của bà ấy xảy ra vấn đề.
Ban đầu người trong thôn không hề biết Tiết Tiếu Nhu có khuynh hướng bị bệnh tâm thần, chỉ cảm thấy bà ấy càng ngày càng trầm mặc ít lời, chẳng nói chẳng rằng.
Cho tới sau này có lần bà ấy đột nhiên phát điên, người khác mới biết bà ấy bị bệnh tâm thần, hễ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ là phát tác.
Đã từng bị người khác cưỡиɠ ɦϊếp, sau đó lại bị bệnh tâm thần.
Hai cái nguyên nhân này khiến không ai hỏi thăm đến Tiết Tiếu Nhu, dù cho ngoại hình có đẹp hơn nữa thì cũng chẳng có ai sẵn lòng cưới bà ấy.
Dù sao thì rất có thể bệnh tâm thần sẽ di truyền cho đời sau, chẳng cha mẹ nhà ai muốn cháu chắt sinh ra đã mắc bệnh tâm thần cả.
Cũng chính bởi vì như vậy, khi Hoàng Hùng Vĩ xuất hiện, nói muốn kết hôn với Tiết Tiếu Nhu thì cha mẹ bà ấy đã đồng ý ngay mà không hề đắn đo.
Hơn nữa ngay cả hôn lễ cũng chưa làm đã để Hoàng Hùng Vĩ đưa con gái đi.
Có lẽ dưới cái nhìn của bọn họ, có người bằng lòng cưới con gái cũng đã không tệ rồi, huống hồ Hoàng Hùng Vĩ thoạt nhìn giống kẻ có tiền như thế thì con gái sẽ càng hạnh phúc.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...