Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Kim Kỵ Dung chán nản, chỉ vào Hoàng Tử Hiên mà mắng: “Cậu là đồ không có lương tâm.

Sớm biết cậu lòng lang dạ sói như vậy, tôi sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cậu.”
“Nói như tôi ngủ còn cậu chùi mông cho tôi mà tôi chối í.” Hoàng Tử Hiên cắt ngang một tiếng, bộ dạng như ai quan tâm biểu cảm của cậu.
Nghe Hoàng Tử Hiên vừa tỉnh đã cãi nhau với Kim Kỵ Dung, Hoàng Duệ nhìn em trai mình có hơi cạn lời.

Tính tình người em trai này của anh cực kỳ giống với cha, có rất nhiều lúc đều làm cho bọn họ thấy rất bất đắc dĩ.
Cảm giác được sự bất đắc dĩ và cưng chiều trong mắt Hoàng Duệ, Hoàng Tử Hiên cười khà khà với Hoàng Duệ: “Anh cả, không phải anh đang xuất ngoại đi chơi đây đó à?”
“Đi chơi thì đúng là có đi chơi, chỉ là Kim Kỵ Dung nói em hôn mê bất tỉnh, anh rất lo lắng, cho nên vẫn là đích thân đến xem.” Nói xong Hoàng Duệ đặt tay lên mạch trên tay Hoàng Tử Hiên kiểm tra.

Sau một lát anh lại nói: “Mạch tượng bây giờ đã ổn định rất nhiều, nhưng mà tình trạng thương tích của đan điền còn cần từ từ khôi phục lại.
Nói đến chuyện này, Kim Kỵ Dung lên tiếng: “Thiếu chủ à, tối qua cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cậu đã bị nội thương trước khi bị bốn người kia đuổi gϊếŧ không? Bằng không thì sao mà ngay cả bốn tên đó cũng không đánh lại.”
“Trước đó tôi không hề bị thương, chẳng qua là nội lực bị hao tổn có hơi nghiêm trọng.

Bởi vậy mà lúc đánh nhau với bốn người kia, động một tí là nội lực sẽ tạo thành nội thương.” Hoàng Tử Hiên cúi đầu nói.
“Sao em lại bị tổn thương nội lực?” Hoàng Duệ lại hỏi.
Hoàng Tử Hiên éc một tiếng, gãi gãi đầu, do dự một lúc mới ấp a ấp úng nói ra chuyện đẩy hàn độc cho Yến Thiên Hành.
“Vậy mà cậu lại có thể dùng nội lực của mình để đẩy hàn độc ra, cậu bị điên rồi đúng không? Lỡ đâu không thành công, cậu không sợ hàn độc sẽ phản hệ à?” Kim Kỵ Dung nghe xong thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên mà hét.
“Không phải là tôi đây đã thành công rồi hay sao.” Hoàng Tử Hiên đáp trả một cách yếu ớt.
Hoàng Duệ à một tiếng, nhìn em trai mình từ trên xuống dưới một lần: “Mạng cũng suýt chút nữa toang rồi, em trả giá không nhỏ cho sự thành công này đâu.”
Nghe ra giọng điệu của Hoàng Duệ có hơi không vui vẻ gì cho cam, Hoàng Tử Hiên rụt cổ, nói một cách hơi có mùi làm nũng: “Anh cả, em biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng ông cháu họ rất là đáng thương.

Nếu em đã thấy thì dù sao vẫn không thể mặc kệ làm ngơ được.

Không phải là anh nói đó sao, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.


Chúng ta học y không phải là vì để cứu người hay sao.”
Hoàng Duệ còn không hiểu em trai của mình hay sao, từ bé đã dùng lời lẽ cũ rích như vậy, bởi vậy đã miễn dịch từ lâu, nghe vậy thì lại lần nữa à lên rồi cười một tiếng, nhìn em trai mình từ trên xuống dưới một lượt lần nữa rồi hỏi lại: “Em thấy lúc anh cứu người có lúc nào anh để bản thân mình vướng vào không? Anh từng nói là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cũng từng nói học y là để cứu người.

Nhưng mà anh thậm chí từng nói với em là phải liệu sức mà làm, đừng tỏ ra ta đây anh hùng đúng không.”
Hoàng Tử Hiên biết trốn không thoát sự dạy dỗ của Hoàng Duệ, vì thế anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý vững vàng, cúi đầu yên lặng, giống như một đứa trẻ làm sai, thái độ nhận sai vô cùng tốt.
Mặc dù trong lòng Hoàng Duệ biết Hoàng Tử Hiên đang giả vờ đáng thương, nhưng mà anh không nhịn được mà muốn cưng chiều em trai.

Vừa thấy nó lộ ra ánh mắt đáng thương như vậy, anh lập tức không đành lòng tiếp tục dạy dỗ nó.
“Ài, bỏ đi bỏ đi.

Anh cũng lười nói với em.

Lần sau nhớ kỹ cho anh, đừng liều lĩnh d9i làm mấy cái chuyện mà bản thân không am hiểu.

Nếu như em xảy ra chuyện gì, cha mẹ chúng ta cũng sẽ không muốn sống nữa đâu.” Hoàng Duệ than thở xong đề tài này.
Hoàng Tử Hiên ngoan ngoãn gật đầu lia lịa: “Anh cả anh yên tâm đi, lần sau em sẽ không như thế nữa.

Mọi người không có nói với cha mẹ đúng không?”
“Không có không có, đâu có dám nói.” Kim Kỵ Dung liên tục lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như bị cha mẹ biết, chuyện này sẽ nghiêm trọng đó.
“Bây giờ em không sợ trời không sợ đất, may mà còn có ba người phụ nữ có thể khống chế em.” Hoàng Duệ khẽ cười cười khi thấy vẻ mặt nghĩ lại mà sợ của em trai mình.
Hoàng Tử Hiên ài một tiếng: “Ngay cả cha cũng sợ bọn họ thì em có thể không sợ hay sao.”
Nhắc tới chuyện cha già nhà mình sợ vợ, anh em hai người cười ngầm hiểu, tỏ ý thương tiếc cho cha già của mình một phút đồng  hồ.
Kim Kỵ Dung cũng không dám chê cười cha Hoàng, chỉ là nghĩ tới hình thức chung sống hằng ngày của cha mẹ mình thì cũng thấy mắc cười lắm.
Sau khi ba người cười xong, Hoàng Duệ mới nói: “Đan điền của em bị hao tổn nghiêm trọng, sợ là trong nhất thời sẽ không khá lên được.


Anh cũng không mang theo thiên tài địa bảo gì về, chi bằng em về nhà một chuyến đi, chờ dưỡng đan điền cho tốt rồi nói sau.”
Vừa nghe thấy Hoàng Duệ bảo mình về nhà, Hoàng Tử Hiên nhíu mày.

Hiện tại bất kể như thế nào thì anh cũng không thể rời khỏi Long Thành, bằng không Lê Mỹ Gia sẽ gặp nguy hiểm.

Lần này mình bị thương, còn không biết mẹ con Lê Long Phi sẽ có hành động gì nữa.
“Anh cả, bây giờ em không muốn về nhà.” Suy nghĩ đến điểm này, Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.
Chân mày Hoàng Duệ hơi nhướng lên: “Làm sao? Lo lắng mẹ ba vẫn còn tức giận với em à?”
Hoàng Tử Hiên không nói rõ chuyện của Lê Mỹ Gia với anh mình, gãi đầu nói: “Không phải.

Em biết bà ấy chỉ nói ngoài miệng thế thôi.

Em chỉ là không muốn về nhà làm cho các bà ấy lo lắng.

Em quay về thì không phải là bọn họ sẽ biết chuyện em bị thương hay sao.”
“Nếu như em lo lắng chuyện này, vậy thì không cần, anh sẽ quay về cùng em.

Bọn họ biết anh đã điều trị cho em sau đó rồi thì sẽ không lo lắng đâu.” Hoàng Duệ vẫn là vô cùng tự tin với y thuật của mình.

Hoàng Tử Hiên bây giờ đã không còn gì đáng quan ngại, chỉ là đan điền bị hao tổn.

Nếu như không bình phục đàng hoàng thì không có cách nào tu luyện nội lực được nữa.
“Éc…” Hoàng Tử Hiên nghẹn họng, vắt hết óc cũng không nghĩ ra cái cớ nào khác, lập tức vội vàng ném cho Kim Kỵ Dung một ánh mắt, ý bảo anh ta giúp mình tìm một cái cớ.
Kim Kỵ Dung hiểu ý cái ánh mắt xin giúp đỡ của Hoàng Tử Hiên, không nói gì ném lại một ánh mắt xem thường, nhưng cũng nhanh chóng khởi động não bộ, suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Cậu cả, điều trị đan điền của thiếu chủ, cần phải có thiên tài địa bảo gì? Nhà họ Hoàng cách nơi này vẫn là có hơi xa chút, nhà của tôi thì gần hơn.


Nếu như trong nhà của tôi có, vậy thì có thể đưa thiếu chủ về thẳng nhà tôi uống.”
Hoàng Duệ là người thông minh cỡ nào, lúc nãy thấy Hoàng Tử Hiên ra sức tìm cớ, lúc này Kim Kỵ Dung lại nói giúp em trai mình, có thể thấy lúc này Hoàng Tử Hiên cũng chẳng hề muốn quay về nhà họ Hoàng.

Mặc dù không biết lý do cụ thể Hoàng Tử Hiên không muốn rời khỏi Long Thành, nhưng mà em trai lớn rồi có con đường riêng của mình, anh cũng không muốn chuyện gì cũng trông giữ nó.
Nghĩ đến điều này, Hoàng Duệ cười cười, cúi đầu nói: “Vậy được, tôi viết cho cậu một phương thuốc.

Những thứ kia trong nhà cậu đều là từ trong nhà tôi đưa tới, hẳn là cũng chẳng khác mấy.

Thật sự thiếu cái gì thì bảo dì Kim tìm một cái cớ tìm mẹ của tôi, yêu cầu các bà ấy là được.”
“Được rồi được rồi, anh cả, anh thật sự là anh trai tốt của em đấy.” Hoàng Tử Hiên vừa nghe thấy có thể không cần quay về nhà họ Hoàng, đương nhiên là vui vẻ không thôi.
Hoàng Duệ lắc đầu haizz một tiếng, đứng lên đi đến trước bàn học, cầm lấy bút vung ngòi bút lên trên tờ giấy ghi chú, viết xuống tên thuốc hết nửa trang giấy.
Sauk hi viết xong thì anh liền giao cho Kim Kỵ Dung, căn dặn anh ta mau chóng lấy những thứ thuốc này tới cho Hoàng Tử Hiên uống.

Uống càng sớm thì tổn thương ở đan điền khôi phục càng sớm, bằng không ngao du trong tục giới, nếu như không có nội lực bên cạnh, thật sự khó mà làm cho Hoàng Duệ yên lòng.
Kim Kỵ Dung đáp một tiếng, cẩn thật chụp lại tờ giấy ghi chú mà mình nhận được, định chờ trời sáng sẽ gửi cho cha Kim, bảo ông tới nhà kho lấy cho đủ mấy thiên tài địa bảo này.
Sau khi bàn giao hết tất cả những thứ này, Hoàng Duệ ấy từ một bình sứ nhỏ từ trong vali ra đưa ra Hoàng Tử Hiên, nói: “Đây là lọ đan dược thượng hạng, anh ra ngoài thì sẽ mang theo lọ này, em giữ lại mà dùng đi.”
Đôi mắt Hoàng Tử Hiên sáng rực.

Đến Hoàng Duệ cũng nói đây là đan dược thượng hạng, vậy chắc chắn là cưc phẩm trong cực phẩm.

Anh nhận như lấy được của quý báu rồi thầm cười hỏi: “Là thuốc do anh cả tự tay luyện chế ra ạ?”
“Rảnh quá không có việc gì làm nên luyện luyện chơi.” Hoàng Duệ ừ một tiếng, nói xong lại lo lắng dặn dò: “Trong này chỉ có năm viên, em dùng tiết kiệm chút, đừng tùy tiện cho người khác uống.”
“Hì hì, vâng anh cả, em nhất định sẽ không tùy tiện cho người khác.” Hoàng Tử Hiên nhấc tay cam đoan nói.
Lúc này Hoàng Duệ mới gật đầu, lại lấy một thứ khác từ trong vali ra.

Đây là một cái hộp, thể tích không khác mấy với cái bình rượu, chất liệu gỗ trông rất quý giá, giống như là gỗ lim tơ vàng.
Nhìn thấy Hoàng Duệ đột nhiên lấy một chiếc hộp gỗ ra, ánh mắt Hoàng Tử Hiên lại sáng rực lần nữa.

Cái hộp này trước đây anh chưa từng thấy qua, không biết bên trong lại chứa báu vật tuyệt thế nào.
“Thứ này cũng là đưa cho em.” Hoàng Duệ thấy ánh mắt sáng trưng của Hoàng Tử Hiên, liền đưa đến trước mặt em trai.

Ánh mắt của Hoàng Tử Hiên càng sáng hơn, vui mừng nói: “Trong này là cái gì ạ?”
“Trước tiên em xem thử đi.” Hoàng Duệ bĩu môi, ý bảo cậu em mở hộp.
Hoàng Tử Hiên ôm sự tò mò mở hai cái kẹp cài bên ngoài hộp gỗ ra, sau khi nghe hai tiếng lách cách vang lên, hộp gỗ liền tự động văng ra.
Kim Kỵ Dung càng thêm tò mò, vội vàng ló đầu qua.

Chỉ có điều lúc nhìn thấy thứ trong hộp gỗ chỉ là một vật di tích cổ cũ nát loang lổ, đáy mắt anh ta lộ ra vẻ thất vọng.

Còn tưởng là cái hộp đóng gói đẹp đẽ như vậy, bên trong cùng lắm phải là một đồ vật vô giá, nào biết chỉ là một thứ đồ cũ nát.
Loại cảm giác thất vọng này giống như là ban ngày bạn nhìn thấy một cô gái đẹp lát mắt, không hề nghi ngờ, gì cô gái đẹp này kích phát hormone của bạn, bạn hao tâm tổn trí lừa cô ấy tới tay.

Tối đó lúc mở cửa… phòng, cô ấy tẩy trang, vậy mà lại có thể giống như một con khủng long vậy.
Giờ phút này tâm trạng của Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung cũng giống vậy, anh cũng thoáng có hơi thất vọng.

Dù sao vừa rồi thấy Hoàng Duệ nghiêm túc lại trịnh trọng lấy ra như thế, ai cũng sẽ tưởng rằng đó là một bảo vật tuyệt thế.

Không ngờ chỉ là một cái đồ cổ, trông thì đúng là có chút cổ xưa, cũng không biết vết loang lổ phía trên di tích cổ là nhân tạo hay là tự nhiên.
Giữa những nghi ngờ, Hoàng Tử Hiên lấy đồ trong hộp gỗ ra, quan sát tỉ mỉ mới phát hiện tạo hình của thứ này là một cái hình dạng tháp, sức nặng thì ngược lại không nhẹ, hẳn là làm bằng đồng.

Bằng không sẽ không có những vết loang lỗ ở bên ngoài di tích cổ này.
Nhìn xong tạo hình, Hoàng Tử Hiên lại khẽ đếm số tầng của tháp cổ này.

Không tính cái đế phía dưới cùng, từ dưới lên trên tổng cộng có chín tầng.

Trên đỉnh là bảo vật, mặt trên có một viên ngọc nhỏ, thoạt nhìn trên cả cái tháp cổ chỉ có viên ngọc nhỏ này là đáng giá nhất.
“Anh cả, anh làm ra thứ đồ lỗi thời này từ chỗ nào vậy, là thật à?” Hoàng Tử Hiên xem kỹ cả buổi không xem ra thật giả, đành phải hỏi Hoàng Duệ.
“Vừa nhìn thì chính là răng giả, cậu cả, anh sẽ không bị bọn đầu cơ trục lợi đồ cổ lừa chứ.” Không đợi Hoàng Duệ nói, Kim Kỵ Dung đã kết luận.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì ấn đường nhíu lại, nghĩ thầm rằng cũng không biết là ai, thế mà còn dám lấy răng giả đến lừa tiền của Hoàng Duệ, thật sự là bực mình mà.
Nhìn thấy hai người bọn họ đều lo mình bị bọn buôn đồ cổ lừa, Hoàng Duệ không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tôi lại chưa nói đây là đồ tôi mua.”
Kim Kỵ Dung a thành tiếng: “Không phải là cậu cả mua hả, vậy là anh nhặt được à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận