Tối hôm qua, sau khi Hoàng Tử Hiên trở về đã rất muộn, nhưng sáng hôm sau vẫn như thường lệ thức dậy lúc sáu giờ rưỡi, tập thái cực quyền xong thì nấu bữa sáng.
Lê Mỹ Gia cũng giống như hôm qua, đi xuống khi Hoàng Tử Hiên đã nấu xong bữa sáng.
“Tới ăn sáng đi, hôm nay bụng có đau không?” Hoàng Tử Hiên chào hỏi cô.
Nhớ tới chuyện tối qua Hoàng Tử Hiên châm cứu cho mình, hai tai Lê Mỹ Gia không khỏi nóng lên, nói như muỗi kêu: “Một chút, đỡ hơn ngày trước nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi.
Sau khi ăn sáng xong có thể thuốc cũng đã sắc xong.
Chứng lạnh đáy huyệŧ của cô vẫn có hơi nghiêm trọng, phải liên tục uống thuốc trong một tháng mới có thể chữa khỏi triệt để.” Hoàng Tử Hiên vừa ăn vừa nói.
“Có thể chữa khỏi triệt để sao?” Vẻ mặt Lê Mỹ Gia vui mừng, cô bị đau bụng kinh hành hạ nhiều năm, nếu có thể chữa khỏi triệt để thì thật sự quá tốt rồi.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Đương nhiên có thể, cũng không phải chứng bệnh phức tạp, khó chữa gì.
Nếu cô ngại một tháng chậm thì cũng có thể rút ngắn nửa tháng, chỉ là mỗi ngày cần phải châm cứu một lần.”
Lê Mỹ Gia tất nhiên muốn càng nhanh càng tốt nhưng nghĩ lại mỗi ngày đều để cho Hoàng Tử Hiên xem bụng dưới một lần thì cự tuyệt phương pháp này, thật sự là quá xấu hổ.
Vì thế lắc đầu nói: “Không cần đâu, uống thuốc từ từ được rồi.”
Nghe Lê Mỹ Gia nói vậy, Hoàng Tử Hiên cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lê Mỹ Gia từ chối, nếu không mỗi ngày có thể nhìn mà không thể ăn, có khi anh sẽ vì kìm nén mà chết cũng nên.
Ăn sáng xong, Hoàng Tử Hiên dọn chén đũa vào phòng bếp rửa.
Lê Mỹ Gia ở một bên đợi thuốc, nhìn Hoàng Tử Hiên rửa chén mà tay chân nhanh lẹ, cô càng lấy làm lạ, nấu cơm rửa chén hình như là việc anh thường làm.
“Kêu cô trông bình thuốc, cô nhìn tôi làm gì?” Hoàng Tử Hiên thuận tay tắt bếp, hỏi.
“Chỉ là có hơi tò mò.” Lê Mỹ Gia dùng giẻ lau quấn lấy bình thuốc đổ ra chén, nói.
“Tò mò điều gì?” Hoàng Tử Hiên đặt từng cái chén đã rửa sạch lên giá cho ráo nước.
“Rất nhiều chuyện, chẳng hạn như tại sao anh lại muốn cho thuê biệt thự? Người sở hữu biệt thự lại thiếu chút tiền cho thuê đó sao?” Lê Mỹ Gia nói.
“Haizz, chuyện này nói ra dài dòng…”
“Vậy đừng nói nữa, không rảnh nghe.” Lê Mỹ Gia trực tiếp cắt ngang lời mở đầu của anh.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật: “Không phải cô nên nói là chuyện dài nói ngắn gọn sao?”
Lê Mỹ Gia sờ lên chén thuốc, cảm thấy quá nóng, năm mười phút sau cũng chưa uống được, mới nói: “Vậy anh kể tóm tắt đi.”
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Thật ra, tôi là cậu chủ nhỏ của một gia đình giàu có, vốn được muôn vàn sự cưng chiều.
Nhưng vì không muốn bị ba mẹ sắp đặt hôn nhân, họ liền đuổi tôi ra ngoài, bất đắc dĩ mới cho thuê biệt thự để kiếm chút ít tiền cho chi phí sinh hoạt.”
“…” Lê Mỹ Gia không nói nên lời, liếc anh một cái: “Không muốn nói thì đừng nói, cần gì bịa ra một câu chuyện để gạt người.”
“Tôi không có gạt cô, đúng là như vậy.” Hoàng Tử Hiên nói, vẻ mặt thành thật.
Lê Mỹ Gia liếc nhìn một cái từ trên xuống dưới, rồi sau đó bưng chén thuốc đi ra khỏi phòng bếp: “Từ trên người anh, tôi không nhìn thấy một chút xíu dáng vẻ của người giàu có.”
Hoàng Tử Hiên cúi đầu liếc nhìn qua bộ quần áo một trăm tệ mua từ cửa hàng đồ cũ trên người mình: “Người nhờ vào quần áo, ngựa nhờ vào yên.
Đợi tôi thay quần áo thì sẽ giống.”
“Điều này không liên quan gì đến quần áo.”
“Vậy liên quan đến điều gì?” Hoàng Tử Hiên nhìn về phía Lê Mỹ Gia đang ngồi trên sô pha uống thuốc hỏi.
Lê Mỹ Gia nuốt nửa ngụm thuốc trong miệng xuống, nhẹ nhàng tuôn ra hai chữ: “Khí chất!”
“Nói đúng lắm, thảo nào người ta đều nói tôi có khí chất.” Hoàng Tử Hiên ưỡn ngực tự luyến.
“Không nhìn ra.” Lê Mỹ Gia độc miệng nói.
Hoàng Tử Hiên liếc xéo cô một cái: “Khí chất của tôi giống như phụ nữ mang thai vậy, thời gian lâu dần sẽ hiện ra cái thai.”
Phụt…
Lê Mỹ Gia phun một ngụm thuốc ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng hiện ra nụ cười, đây thực sự là lời nói buồn cười nhất mà cô từng nghe.
Hoàng Tử Hiên ôm ngực tổn thương, nói: “Cô chủ, cô làm tổn thương người ta như vậy, sẽ mất đi người tài xế này đấy.”
Lê Mỹ Gia vốn không muốn cười nữa nhưng vừa nghe thấy lời này lại bật cười, còn phát ra tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông bạc.
Từ lần đầu gặp cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Hoàng Tử Hiên nhìn thấy cô cười.
Nét mặt tươi cười của Lê Mỹ Gia giống như đóa hoa hồng nở rộ, xinh đẹp không thể tả.
Khiến cho Hoàng Tử Hiên cảm thấy sự lạnh lùng trước đây của cô đều giống như cố ý ngụy trang, làm công cụ để bảo vệ bản thân.
“Cô cười trông rất đẹp, sau này nên cười nhiều hơn.” Hoàng Tử Hiên không tự chủ được, nói.
Nụ cười của Lê Mỹ Gia đông cứng lại, lập tức chuyển về vẻ mặt lạnh lùng:
“Ai cần anh quan tâm.”
Hoàng Tử Hiên khịt mũi, trở mặt còn hơn tốc độ lật sách.
Người phụ nữ tới tháng không thể chọc vào, Hoàng Tử Hiên thầm thở dài nói: “Tám giờ rồi, mau uống thuốc đi cô chủ.”
“Hôm nay không đến công ty.” Lê Mỹ Gia tựa vào gối ôm, bưng chén thuốc uống từng ngụm nhỏ, tao nhã như uống cà phê.
Hoàng Tử Hiên vừa nghe không cần đến công ty thì cười: “Vậy thì thật là tốt, tôi về phòng ngủ tiếp.”
“Công ty thì không cần đến nhưng tôi muốn đến nơi khác.” Lê Mỹ Gia liếc mắt nhìn anh nói.
“Đi đâu? Cô tự mình đón taxi đi đi.
Đằng nào cũng không có xe để lái.” Hoàng Tử Hiên đề nghị giọng yếu ớt.
Khóe miệng Lê Mỹ Gia nhếch lên, cười lạnh lùng: “Không phải anh còn một chiếc xe sao.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật: “Làm tài xế cho cô còn phải tự mình chuẩn bị xe sao.”
“Chỉ là mượn dùng thôi, tiền xăng dầu tôi sẽ chi trả.
Tôi đi thay quần áo.
Về phần anh…” Lê Mỹ Gia đặt chén xuống, ngó nhìn anh:
“Thôi đi, cứ như vậy đi.”
Nói xong, cô ngoảnh mặt lên lầu.
Hoàng Tử Hiên lại nhìn quần áo của mình chẳng hiểu ra sao, cứ như vậy đi là có ý gì?
Như thế này có chỗ nào không ổn?
Lê Mỹ Gia đi lên thay quần áo, hồi lâu mới đi xuống, Hoàng Tử Hiên vốn đang dựa vào cửa xe chơi game, nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch mới ngẩng đầu lên.
Hôm nay phong cách ăn mặc của Lê Mỹ Gia lại khác, thân trên là áo len đen tay áo rộng xếp gấp lồng đèn, thân dưới là một chiếc quần jean đơn giản, chân đi một đôi bốt cao đến đầu gối.
Mái tóc bung xõa dài như tảo biển, khiến Hoàng Tử Hiên có cảm giác rất đẹp và có khí chất.
Lê Mỹ Gia ăn mặc theo phong cách này trông giống như một cô nàng nước Mỹ.
Rầm!
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa xe, Hoàng Tử Hiên mới hoàn hồn lại.
Thấy Lê Mỹ Gia đã ngồi vào trong xe, anh cũng vội vàng lên xe.
“Đi đâu đây?” Hoàng Tử Hiên khởi động xe hỏi.
“Số 1 Kim Lăng, Biệt uyển Hoàng gia.”
Hoàng Tử Hiên “ờm” một tiếng, bật google maps lái xe ra khỏi biệt thự.
Theo bản đồ, Biệt uyển Hoàng gia nằm ở phía tây của Long Thành, so với trang viên Nathan mà họ ở thì một ở phía đông và một ở phía tây, dường như kéo dài cả Long Thành.
Long Thành là một đô thị cấp I ở Hoa Hạ, phạm vi nội thành khá rộng.
Từ đông sang tây, lái xe đi phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, nếu lại gặp phải tắc đường thì ít nhất phải mất một tiếng rưỡi đến hai tiếng đồng hồ.
Thật không may, lúc họ ra ngoài thì vừa hay gặp phải ùn tắc giao thông giờ cao điểm, kẹt xe cả đoạn đường, đợi đến lúc tới lối vào Biệt uyển Hoàng gia thì đã hơn hai tiếng trôi qua.
Bíp bíp!
Hoàng Tử Hiên ấn hai tiếng còi để nhắc nhở bảo vệ gác cổng cho qua.
Bảo vệ không những không cho đi, còn đi tới với vẻ mặt khinh thường, gõ vào cửa sổ bên cạnh Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên hạ cửa kính xe xuống, nói: “Người anh em, phiền cho tôi đi qua.”
“Ai là anh em với cậu, bớt lôi kéo làm quen.
Nơi này là Biệt uyển Hoàng gia.
Có phải cậu đến nhầm chỗ rồi không? Mau quay xe tránh ra, đừng chặn lối vào.
Lát nữa chủ ở đây không vào được lại trách bất động sản của chúng tôi.”
Bảo vệ hiển nhiên không cho rằng người lái chiếc xe rách nát như Hoàng Tử Hiên sẽ là chủ sống ở đây, hay là bạn của một người chủ nào đó.
“Đâu có nhầm, tôi đúng là muốn đến Biệt uyển Hoàng gia mà.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu, giống như không nhìn thấy vẻ khinh thường từ trong đôi mắt của bảo vệ.
Bảo vệ cười lạnh lùng: “Tôi e là cậu không biết ở đây có những người nào đang ở.
Tôi nói cho cậu hay, người có thể sống ở nơi này không giàu thì sang.
Người như cậu, sao có thể quen biết ai ở đây?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...