Trương Tiểu Lệ nấc một tiếng, ngượng ngùng cười, nói: “Được được được, tôi sẽ bồi thường, anh mau đi làm giải phẫu cho Tiểu Ngu Ngốc trước đi, tôi cam đoan sẽ bồi thường cho anh.”
Bác sĩ Trịnh hừ một tiếng, quay người lại rồi lên lầu.
Ngay sau khi anh ta đi lên lầu, Trương Tiểu Lệ lập tức muốn tính sổ với cái tên Hoàng Tử Hiên hãm hại đồng đội này.
Cô chống eo, há miệng, chưa kịp cất lời đã thấy Hoàng Tử Hiên mở miệng trước: “Bây giờ tốt nhất cô nên đối xử với tôi tốt hơn chút, nếu không cô nhất định sẽ hối hận.”
“Ha!” Trương Tiểu Lệ thấy anh vẫn dám lớn lối như thế, cười mỉa mai, nói: “Phải là bây giờ tốt nhất anh nên xin tôi đừng tính sổ với anh mới đúng.”
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng: “Cô Trương, tôi hỏi nhẹ cô một câu, cô có tiền để trả phí phẫu thuật không?”
“…” Trương Tiểu Lệ im lặng.
“Cô thuê được nhà của tôi, toàn bộ đều nhờ vào giá trị nhan sắc cùng với đôi chân dài, toàn bộ thức ăn cho chó mà cô mua cũng phải nhờ vào việc chủ thuê nhà là tôi quyên tiền, tôi không tin cô có tiền để trả phí phẫu thuật cho Tiểu Ngu Ngốc.” Hoàng Tử Hiên chọt đúng điểm yếu của Trương Tiểu Lệ, cười bỉ ổi, nói.
“…” Trương Tiểu Lệ lại im lặng.
“Nhìn xem, tôi đã nói rồi mà.
Tốt nhất cô nên đối xử với tôi tốt hơn đi, nếu không thì hôm nay cô làm bà xã cho ông chủ cũng được đó.” Hoàng Tử Hiên cười bỉ ổi ngồi xuống ghế, không còn lo lắng sẽ bị Trương Tiểu Lệ đập nữa.
“Tôi muốn làm bà chủ cũng không có cơ hội, ông chủ đã kết hôn rồi, con cái cũng biết đi mua xì dầu luôn rồi.” Trương Tiểu Lệ nói với vẻ thiếu sức lực.
Hoàng Tử Hiên thở dài: “Xem đi, nếu như không có tôi, ai sẽ đến giải cứu một cô gái lớn tuổi mà vẫn chưa có bạn trai như cô chứ.
nào, kêu một tiếng chồng ơi nghe một chút, nếu làm tôi cao hứng, phí phẫu thuật sẽ không còn là vấn đề nữa.”
Trương Tiểu Lệ lại muốn quơ lấy đồ vật bên cạnh nện anh, nhưng vừa nghĩ đến phí phẫu thuật, cô lại âm thầm dập tắt lửa giận.
Cắn răng nghiến lợi nói: “Gọi thì gọi, dù sao cũng không phải chưa từng gọi qua.
Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi…”
Hoàng Tử Hiên lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, nhưng sau khi nghe một hồi thì gãi gãi lỗ tai, tặc lưỡi một tiếng, nói: “Một chút tình cảm cũng không có, đánh giá 1 sao.”
“Hoàng Tử Hiên!” Trương Tiểu Lệ chỉ hận không thể cắn nát ba chữ này thành nhiều mảnh, ánh mắt trừng Hoàng Tử Hiên như thể muốn anh bị vạn tiễn xuyên tâm.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười một tiếng, biết không thể tiếp tục trêu cô nữa.
Anh bắt chéo chân, nghênh ngang ra lệnh: “Đầu tiên rót cho tôi cốc nước, chồng cô cảm thấy khát rồi.
Sau đó thì dọn dẹp nơi này một chút, tôi thấy đồ vật ở đây vẫn chưa bị đập hư đâu.
Dọn dẹp ngăn nắp còn có thể bớt đi một ít tiền bồi thường.”
Lửa giận trong lòng Trương Tiểu Lệ lại bùng lên, cô nhanh chóng im lặng niệm mấy lần A Di Đà Phật, đè lại lửa giận đi về phía máy đun nước, đầu tiên rót cho bản thân hai cốc nước sôi để nguội làm dịu cơn giận trước, sau đó mới rót cốc nước cho Hoàng Tử Hiên, đặt mạnh cốc nước lên mặt bàn, rồi hầm hừ đi dọn dẹp bãi chiến trường lộn xộn.
Hoàng Tử Hiên bắt chéo chân, vừa uống nước không lạnh cũng không nóng cực kỳ vừa vặn mà Trương Tiểu Lệ vừa rót cho mình, vừa chỉ huy Trương Tiểu Lệ xếp đồ lại chỗ cũ, khiến tức giận Trương Tiểu Lệ đến mức suýt chút nữa thì nôn ra máu.
Mặc dù vừa nãy Trương Tiểu Lệ ném không ít đồ vật, nhưng đúng như những gì Hoàng Tử Hiên đã nói, không có đồ vật nào bị đập hư hết.
Mất vài phút là sắp xếp đồ vật trở về vị trí cũ xong, để lấy lòng bác sĩ Trịnh, Trương Tiểu Lệ còn chịu khó quét dọn sàn nhà sạch sẽ.
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Trương Tiểu Lệ mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô còn chưa kịp uống miếng nước, điện thoại di động của Hoàng Tử Hiên đã vang lên.
Vừa thấy là Lê Mỹ Gia gọi đến, Hoàng Tử Hiên lập tức nhanh chóng kết nối.
Trong điện thoại, Lê Mỹ Gia nói có chuyện gấp cần tìm Hoàng Tử Hiên, bảo Hoàng Tử Hiên phải nhanh chóng đi đến tập đoàn Thịnh Thế một chuyến.
Hoàng Tử Hiên nào dám trì hoãn chuyện gấp của Lê Mỹ Gia, cúp điện thoại muốn rời đi.
“Anh muốn đi đâu?” Đương nhiên Trương Tiểu Lệ không thể để cho Hoàng Tử Hiên rời đi, nếu không lát nữa ai trả tiền.
“Tôi đến công ty của Lê Mỹ Gia.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa lấy ví ra, đưa số tiền còn lại cho Trương Tiểu Lệ, sau đó còn đưa chìa khóa xe cho cô: “Số tiền này hẳn là đủ để trả phí giải phẫu, sau khi xong việc cô nhớ phải mang xe đi rửa đấy, đừng để bị Mỹ Gia ngửi được mùi máu tươi.”
“À, được, vậy anh đi đi.” Trương Tiểu Lệ cũng không phải là người không hiểu chuyện, biết Lê Mỹ Gia có việc nên không tiếp tục ngăn cản Hoàng Tử Hiên nữa.
Hoàng Tử Hiên vội vàng chạy ra ngoài, bắt một chiếc xe taxi ngay ngoài cửa, không bao lâu là đến tập đoàn Thịnh Thế.
Xuống xe, Hoàng Tử Hiên bước vào cửa lớn của tập đoàn Thịnh Thế, các nhân viên an ninh không người nào không biết Hoàng Tử Hiên, thấy anh vừa bước đến đã lập tức ân cần mở cửa cho anh.
Hoàng Tử Hiên quang minh chính đại bước vào trong, đi thang máy lên tầng mười chín.
“Cuối cùng cậu cũng đến, Mỹ Gia đang chờ cậu đấy.” Chu Tử dường như đã luôn canh giữ ở cửa thang máy.
Hoàng Tử Hiên vừa bước ra, cô lập tức kéo anh đi vào phòng làm việc.
“Có chuyện gì mà vội vàng như vậy?” Hoàng Tử Hiên khó hiểu hỏi.
Chu Tử thở dài: “Nửa tiếng trước có một người đàn ông đột ngột đến đây, nằng nặc đòi muốn gặp Mỹ Gia.
Sau khi quầy lễ tân thông báo, Mỹ Gia để nhân viên lễ tân đưa anh ta đi lên.
Ai biết người kia còn đòi nhất định phải gặp được cậu, tuyên bố không gặp được cậu thì sẽ không đi.
Mỹ Gia không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho cậu.”
“Nhất định phải gặp tôi sao? Còn là một người đàn ông nữa hả?” Hoàng Tử Hiên lộ ra vẻ mặt cảnh giác, nói: “Anh ta muốn làm gì? Tôi đây là thẳng nam.”
Chu Tử liếc anh một cái: “Cậu lại nghĩ linh tinh cái gì đấy hả, người ta cũng không giống đồng tính luyến ái.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến trước cửa phòng làm việc, Chu Tử cũng không gõ cửa, mở cửa ra rồi đẩy Hoàng Tử Hiên vào trong: “Hoàng Tử Hiên tới rồi đây.”
Hoàng Tử Hiên loạng choạng, suýt nữa thì bị Chu Tử đẩy ngã.
Anh còn chưa kịp đứng vững, một bóng người lập tức lao đến từ trên ghế salon, nắm chặt tay của Hoàng Tử Hiên: “Ôi trời ơi đại hiệp Hoàng, muốn gặp mặt anh đúng là không dễ dàng.
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng tìm được anh.”
Đây không phải là ông trùm buôn than đá kiêm chủ của trang viên Phong Ba vào tối hôm qua, Đoàn Văn Quang sao?
Hoàng Tử Hiên bối rối hỏi: “Ông chủ Đoàn, tôi không nợ tiền ông đúng không?”
“Làm gì có, sao đại hiệp Hoàng lại nợ tiền của tôi được.” Đoàn Văn Quang cười ha ha nói.
Không phải đến đòi tiền là tốt rồi, Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, không chút khó khăn rút tay khỏi tay của Đoàn Văn Quang, đặt hai tay lưng ra sau lưng, hỏi: “Vậy, ông chủ Đoàn vội vàng tìm tôi là có chuyện gì?”
“Tôi tới đây để nói chuyện hợp tác với đại hiệp Hoàng.” Đoàn Văn Quang nói thẳng.
Hoàng Tử Hiên ngẩn người: “Hợp tác? Giữa chúng ta có gì có thể hợp tác? Tôi đâu phải là thương nhân.”
Nói xong còn khó hiểu nhìn Lê Mỹ Gia một cái.
Lê Mỹ Gia nhún vai, biểu thị mình cũng không biết gì hết.
“Ha ha, đại hiệp Hoàng phong lưu phóng khoáng, võ công xuất chúng, giữa chúng ta có rất nhiều việc có thể hợp tác.
Nào nào nào, mời đại hiệp Hoàng ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Đoàn Văn Quang bày ra dáng vẻ chủ nhà chào khách, mời Hoàng Tử Hiên ngồi xuống.
Hoàng Tử Hiên vừa nghi hoặc vừa cảnh giác ngồi xuống, trực giác nói cho anh biết Đoàn Văn Quang cố ý tìm mình, nhất định là không có chuyện gì tốt.
“Ông chủ Đoàn, hiện giờ Hoàng Tử Hiên đã tới, ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Lê Mỹ Gia chờ Hoàng Tử Hiên ngồi xuống rồi mới thay anh nói.
Đoàn Văn Quang thở dài, cười ha ha nói: “Là thế này, hai người cũng biết trang viên Phong Ba của tôi vừa mới được xây dựng rồi đó.
Đoàn Văn Quang tôi đây mới tới Long Thành, không quen biết nhiều bạn bè.
Muốn mang lại danh tiếng cho trang viên Phong Ba thật sự quá khó, cho nên mới muốn quay vài cái video quảng cáo, sau đó lại đưa lên một vài trang web quảng cáo tốt, trước hết để cho người dân Long Thành biết đến sự tồn tại của trang viên Phong Ba, tương lai cũng dễ dàng triển khai kinh doanh hơn.”
Ông ta vừa dứt lời, Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên đã âm thầm liếc nhau một cái.
Lê Mỹ Gia không hiểu Đoàn Văn Quang có ý gì, chỉ đành khách khí nói: “Ông chủ Đoàn khiêm tốn rồi.
Sau đêm qua, tôi tin rằng rất nhiều người trong giới thượng lưu ở Long Thành đều đã biết đến trang viên Phong Ba.
Một truyền mười, mười truyền trăm, danh khí được truyền đi trong lúc mình không để ý mà.”
“Tổng giám đốc Lê quá khen.” Đoàn Văn Quang mặt mày hớn hở nói: “Đây chẳng qua chỉ là bởi vì tôi mới đến, nên mới mở tiệc bữa tiệc tư nhân để chiêu đãi bạn bè ở Long Thành thôi, bạn bè có thể giúp đỡ tuyên truyền, đương nhiên tôi đây vô cùng cảm kích.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...