Tôi Và Hắn Ta
SỢI DÂY SỐ 7
Đà Lạt về đêm thật đẹp.
…
…
Bốp!!!
Một cái gì đó cứng cứng đập vào đầu tôi, khá vỡ giấc ngủ ngọt ngào, ấm áp của tôi. Tôi điên lên, ngồi bật dậy.
Ôi mẹ ơi! Hết cả hồn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Thái Trinh. Tôi quát khẽ vào mặt cậu ta: “Này, cậu thần kinh à? Nửa đêm nửa hôm rảnh rỗi không có gì làm nên bày trò chọc phá tôi đấy à? Còn nữa, bỏ ngay cái đèn ra khỏi mặt cậu đi, nhìn ghê quá”.
Cậu ta tắt đèn rồi nói với tôi: “Đà Lạt đẹp nhất vào hai buổi: đêm và hoàng hôn. Cậu có muốn đi ngắm sao với tôi không?”.
Tôi chưa kịp mở miệng nói “Đồ điên” với cậu ta thì tay tôi đã bị kéo đi rồi. Thái Trinh khoác chiếc áo cậu ta mang theo cho tôi, cả hai cùng leo lên sân thượng của khách sạn.
Gió heo may thổi qua người chúng tôi, làm cả hai cùng không hẹn mà run lên bần bật. Ôi, cái tên bệnh hoạn này, đang ngủ ngon lành trong ấm áp thì không chịu, bày đặt đi ngắm sao tùm lum, làm tôi đây phải chịu khổ theo cậu.
“Này, nhìn lên trời đi chứ, làm gì mà cứ nhìn tôi hoài vậy” – Thái Trinh nhàn nhạt nói với tôi.
Tôi nghiến răng: “Tôi còn đang bận rủa thầm cậu. Giờ tôi mới ngắm sao”.
Tôi ngước lên bầu trời Đà Lạt.
Đẹp!
Thật đẹp!
Đối với một đứa quanh năm suốt tháng chỉ biết ngắm đèn của mấy tòa nhà cao ốc rồi tưởng tượng đó là sao như tôi, bầu trời này như một điều kì diệu. Ánh trăng sáng vằng vặc. Những vì sao lấp lánh. Nhìn về phía thành phố, tôi có thể nhìn thấy thấp thoáng hồ Xuân Hương đang hắt ngược ánh đèn vào màn đêm, nhìn thấy ánh sáng lấp ló đằng sau những hàng cây đang ngủ,… Thái Trinh nói đúng, Đà Lạt đẹp nhất vào đêm.
Tôi mỉm cười, quay mặt sang, định nói với Thái Trinh cảm nhận của tôi thì bỗng cảm thấy trên môi mình ấm ấm. Khuôn mặt của cậu ấy đang ghé sát vào mặt tôi. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên theo thời gian, nhịp tim cũng tăng nhanh dần đều.
Thái Trinh hôn tôi.
Cái cảm giác này vừa quen, vừa lạ.
Tôi cứ thế đứng yên, không nhúc nhích.
Thái Trinh nói với tôi: “Tôi thích cậu, đã thích hết bốn năm cấp hai, đang dự định sẽ thích tiếp ba năm cấp ba, sau đó thì dừng lại”.
Tôi nghe vậy thì choáng váng hết cả đầu óc, song vẫn lắp bắp hỏi: “T… tại sao lại dừ…”
Thái Trinh ngắt lời tôi: “Sau đó thì chuyển sang yêu luôn”.
Tôi: “…”
Cả hai cùng rơi vào trầm mặc, cùng nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao. Không hiểu sao, trong lòng tôi, tôi cảm thấy có gì đó vừa nở rộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...