Tôi Và Hắn Ta

SỢI DÂY SỐ 5
Két!!!
Một chiếc ô tô đỗ lại trước cổng nhà tôi, theo lệnh của mẹ tôi, tôi “sai” bố tôi ra mở cổng. Thế là gia đình có trụ cột vô cùng thân thiết với trụ cột nhà tôi đã có mặt tại đây. Hôm nay cũng thật đông vui quá nhỉ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi mình hoàn toàn không nhận ra bố mẹ của Thái Trinh, còn cậu ta, từ đầu tới cuối chỉ biết ra vẻ lạnh lùng với tôi. Tôi gào thét dữ dội trong lòng. Đây đâu phải là lỗi của tôi chứ!!!!!!!!!!
Thế rồi bố tôi và bố cậu ta ngồi nói chuyện với nhau. Hai người này, tôi thật không biết họ có thật là những ông bố nghiêm túc không nữa, họ đã nói chuyện với nhau từ sáng tới chiều rồi mà vẫn có vẻ như còn nhiều muốn nói tiếp. Tôi cảm thán trong lòng rồi lén nhìn sang kế bên. Thái Trinh vẫn đang ngồi đọc cuốn sách của tôi, hoàn toàn tách biệt ra khỏi đám đông. Tôi thầm tặc lưỡi, cậu ta có vẻ quen thuộc với mấy chuyện này quá nhỉ.

Một thời gian dài ơi là dài sau, bố tôi tiễn cả nhà tên Trinh ra về. Trước khi đi, hai ông bố còn nói với nhau: “Không ngờ, con anh và con tôi lại tiếp bước, làm bạn chung lớp với nhau. Nghe thằng Trinh nhà tôi bảo con anh ngồi ngay trước mặt nó, chắc hai đứa chơi thân lắm nhỉ?”.
Tôi toát mồ hôi lạnh, chỉ biết cười trừ. Tên Trinh kia thì làm ngơ trước câu hỏi của bố cậu ta, chui tọt vào xe. Thấy vậy, bố tôi bèn nói: “Con nhà tôi mắc bệnh đãng trí, hay quên nọ quên kia lắm. Nó đâu có được phong độ như tôi ngày xưa”.
Sét đánh ngang tai. Bố à, hai câu trên, chẳng có phần nào liên quan đến nhau cả. Bố muốn giúp con thì ít ra phải nói điều gì cho hợp lý chứ. Làm gì có ai trên đời này có thể sống nhởn nhơ qua bốn năm học mà không hề có chút kí ức nào về người ngồi ngay sau lưng mình. Thật là tội đồ mà!!!!!!!!!!
Dù sao thì với mối quan hệ lằng nhằng như vậy, tôi và Trinh buộc phải trở nên thân nhau hơn. Cuối tuần, nhà cậu ấy sẽ sang nhà tôi chơi rồi ở lại đến hôm sau. Thông thường, khi ấy, bố của Trinh sẽ đề nghị cho tôi đi ké xe đến trường nhưng tôi lại một mực từ chối. Làm gì chứ? Tôi chẳng thích gây xì căng đan với tên ấy đâu. Huống chi, mỗi lần nói chuyện với tôi, hắn chỉ biết buông lời gièm pha, làm trái tim yếu ớt của tôi như muốn biến thành cục gạch để tôi quăng vào mặt hắn. Tôi ghét hắn vô cùng.
“Này, có nghe tôi nói không đấy?” – tôi nói lần thứ n qua điện thoại, tên Trinh kia chỉ ậm ừ cho có.

“Nói cái gì? Nói lại coi, nãy giờ tôi bận chơi game” – hắn nói.
Tôi thật muốn thò tay qua chiếc điện thoại này, tát vào cái mặt dễ thương của hắn mấy phát cho thỏa nỗi lòng. Nhưng nghĩ lại, tôi đang cần nhờ hắn nên đành phải nhẹ nhàng thôi.
“Bố tôi nói tôi nhờ bố cậu mua dùm ba vé đi Đà Lạt cho nhà tôi vào cuối tuần này” – tôi nhắc lần thứ n+1.
“Ừ” – hắn nói, rồi – “Tút tút tút”.
Đồ khốn!!!!
Tôi quăng điện thoại lên giường, thầm nguyền rủa hắn vài câu rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, tôi bị mẹ mắng xối xả vì cái tội không chịu tắt đèn trước khi đi ngủ. Haizzz, cũng tại tên khốn kia nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận