Đến giờ tan học, toàn bộ học sinh lớp 11 đều nghe nói Lâm Vãn rêu rao theo đuổi đại ca trường.Kết quả chính là, dù Lâm Vãn đi tới đâu đều có thể thu được ánh mắt khác thường của học sinh xung quanh.Lúc đầu Lâm Vãn hơi bực mình, có điều cô nhanh chóng nghĩ thông.
Cô là tiểu thư giàu có, những thứ trong thế giới kịch bản này do Phó Việt tưởng tượng ra cùng lắm chỉ là một loại hình thức khác của game vượt ải.
Ngoài cô ra thì tất cả mọi người bao gồm cả Chu Thừa là đối tượng nhiệm vụ đều là NPC, cô so đo với mấy NPC làm cái gì?Nên ha ha trong lớp, Lâm Vãn lại biến thành một bé mập lạc quan vui vẻ.Tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, các lớp đều hò reo tiếng hoan hô vì ngày mai là thứ bảy.Đa số bạn học đều vội vã mất trật tự chạy ra khỏi lớp, Lâm Vãn liếc mắt nhìn Trần Đình Đình đang từ tốn thu dọn sách vở, ôm cặp đứng lên.Trần Đình Đình cười nhường chỗ cho cô.Lâm Vãn lại không đi ra ngoài mà vòng ra sau, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của Trần Đình Đình và Hứa Cường, gõ bàn Chu Thừa.Chu Thừa còn đang ngủ, vẫn không nhúc nhích.Lâm Vãn gọi cậu ta: “Chu Thừa.”Chu Thừa vẫn chưa động đậy.Lâm Vãn kéo tóc Chu Thừa.Trần Đình Đình, Hứa Cường bên cạnh sợ ngây người, Hứa Cường còn bội phục giơ ngón tay cái cho Lâm Vãn.Chu Thừa đã sớm tỉnh, chỉ là anh không thích chen chúc với đám học sinh rời khỏi trường nên mới nằm tiếp.
Nhỏ mập cứ khiêu khích anh, vì Chu Thừa không muốn đánh con gái nên mới cố nhịn không dạy dỗ cô.Nhưng anh tuyệt không thể chịu đựng nhỏ mập giật tóc mình.“Muốn chết hử?” Chu Thừa ngẩng phắt đầu, giơ nắm đấm làm Lâm Vãn sợ rụt tay về.Lâm Vãn không muốn chết, đón lấy ánh mắt ăn thịt người của Chu Thừa, cô lắp bắp giải thích: “Tớ, ngày mai tớ đi xem phim, cậu có muốn đi cùng không?”Chu Thừa: …Là điều gì khiến nhỏ mập ảo tưởng anh sẽ đồng ý cùng đi xem phim với nó?“Còn kiếm tôi nữa, tôi sẽ bẻ gãy ngón tay cậu!” Nhìn chằm chằm Lâm Vãn, đột nhiên Chu Thừa dùng sức siết chặt tay cô.Lâm Vãn đau đến mức gào khóc, vừa khom lưng cố gắng giãy khỏi Chu Thừa, vừa tủi thân oán giận: “Không đi thì không đi, tôi đâu có ép cậu mà cậu đánh tôi? A đau, mau buông ra!”Chu Thừa không thả, nhìn dáng vẻ nhỏ mập phí công giãy giụa, không hiểu sao lại thấy vui vui.Lâm Vãn thì không vui chút nào, ngón tay càng lúc càng đau, mắt cô cay xè, nhìn Chu Thừa khóc lên: “Đau…”Cô đau lắm, tiểu thư chưa từng bị tủi thân kiểu này, nước mắt nói đến là đến, tràn đầy viền mắt.Bởi vì đau nên Lâm Vãn khom người, khuôn mặt mũm mĩm nõn nà cùng lúc đối diện với Chu Thừa.Nước mắt cô lập tức trào ra, phút chốc Chu Thừa buông lỏng tay ra.Lâm Vãn ôm cặp bỏ đi.Chu Thừa nhìn bóng lưng cô theo bản năng, lúc Lâm Vãn ra đến cửa lớp thì anh thấy cô đưa tay lau nước mắt.Chu Thừa mím môi.Đáng đời, biết rõ anh là ai còn trêu chọc anh.“Đại ca yên tâm, lúc nãy nó bị dạy dỗ rồi, chắc chắn sau này sẽ không đu bám anh nữa đâu.” Hứa Cường hả hê bu lại.Chu Thừa liếc cậu ta, đá văng cái ghế của Hứa Cường rồi bỏ đi.Trần Đình Đình nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Chu Thừa, nghĩ đến lúc nãy Chu Thừa nhéo ngón tay của Lâm Vãn tận hai, ba phút thì đáy lòng nổi lên cảm giác bất an mơ hồ.Chu Thừa đạp xe đạp thể thao, nhanh chóng chạy đến cổng trường.Vượt qua một tòa nhà trường học, Chu Thừa ngẩng đầu.
Chẳng biết tại sao thoáng cái anh đã nhận ra một cặp “chân voi” giữa đám người, nhỏ mập ôm cặp chậm rãi đi cùng một cô bạn còn mập hơn nhỏ.Lúc đi tới gần hai người thì Chu Thừa hãm lại tốc độ.Lâm Vãn đang cùng cô bạn mập của nhỏ bàn bạc sắp xếp lịch trình ngày mai: “Ngày mai 10 giờ sáng tụi mình đi xem phim trước, xem xong đi ăn một bữa thật đã, ăn xong rồi…”Đang hăng say thì Lâm Vãn nhìn thấy Chu Thừa, gã đại ca nhanh như gió phi xe hòa vào biển người.“Chu Thừa kìa phải không?” Hà Miêu hưng phấn chỉ theo bóng đại ca còn sót lại.Lâm Vãn ừm, thu lại tầm mắt rồi nói tiếp với Hà Miêu: “Ăn xong tụi mình đi mua quần áo nha.”Bé Mập là tuýp người tự ghét bản thân điển hình, rõ ràng có cặp chân to mà cô bé vẫn mặc loại quần jean bó sát người, chẳng đẹp chút nào.Con gái đều thích mua quần áo, cô bé mập kia cũng không ngoại lệ.Hà Miêu vui vẻ đồng ý, chỉ là cô bé vẫn còn thắc mắc: “Chẳng phải cậu muốn cưa đổ Chu Thừa hả? Vậy cậu phải ráng giảm cân còn năm mười kí mà, vậy thì làm sao đi ăn cho đã được?”Lâm Vãn cười: “Vì giảm cân nên mới phải ăn cho đã trước, nếu không lấy sức đâu ra mà giảm cân?”Hà Miêu: …Quên đi, thực ra cô bé không tin rằng Lâm Vãn sẽ giảm cân vì tình yêu, có thể nói là hai người ăn chung từ nhỏ đến lớn.Ngày hôm sau, Lâm Vãn dẫn Hà Miêu đi xem bộ phim nổi tiếng của Marvel, đến trưa thì ăn một nồi lẩu nóng hổi, sau đó hai người dành cả buổi chiều ở trung tâm mua sắm.Đến tối về nhà, hai tay Lâm Vãn đã xách đầy túi quần áo.Giáo sư Lâm đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha nhìn thấy, đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Ngay lúc ông chuẩn bị chuồn vào phòng sách thì mẹ Lâm đã phơi xong quần áo ngoài ban công cũng phát hiện chiến tích thắng lợi quay về của con gái.Vào phòng khách, mẹ Lâm nhìn chằm chằm con gái rồi ném ra ba vấn đề liên tục:“Con mua nhiều quần áo thế làm gì?”“Con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”“Ông cho nó tiền phải không?”Vấn đề cuối cùng mẹ Lâm hỏi giáo sư Lâm.Giáo sư Lâm nhìn bà xã đang giận dữ, lại nhìn theo con gái tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ chạy như bay về phòng ngủ của mình, trong lòng hối hận không gì sánh được.Quả nhiên cưng chiều quá không có kết quả tốt!Con gái chạy rồi, hai vợ chồng tranh luận dữ dội vấn đề cho con gái tiền tiêu vặt, mẹ Lâm thì thao thao bất tuyệt, trái ngược với giáo sư Lâm giơ tay đầu hàng.Sau năm phút, đột nhiên cửa phòng bên truyền đến tiếng mở cửa.Giáo sư Lâm, mẹ Lâm đồng thời ngoái cổ nhìn sang.Lâm Vãn mặc một chiếc đầm liền màu đen bước ra, ngọt ngào cười với hai vị phụ huynh.Bé Mập cao một mét sáu có một ưu điểm khiến các cô gái khác cực kỳ hâm mộ, đó chính là làn da của Bé Mập trắng mọng như trứng gà bóc, là kiểu có thể bóp ra nước như trong truyền thuyết.
Bây giờ Lâm Vãn mặc chiếc váy đen, làm cho da cô càng lúc càng giống sữa dê, trắng đến mức khiến người ta muốn phạm tội.Gương mặt Bé Mập khá bụ bẫm, gỡ kính xuống, hai mắt của cô long lanh linh động, miệng chúm chím hồng hào, trong sáng động lòng người.
Nửa người trên của Bé Mập không béo lắm, thậm chí cánh tay còn được coi là thon thả, chỉ là cô bé có khuôn ngực hơi quá cỡ không phù hợp với độ tuổi hiện tại.
Cái mập thật sự chính là bắp đùi và cặp đào, nhưng lúc này đùi đã được chân váy che lại tới đầu gối, chỉ lộ ra đôi chân thon dài với đôi bắp chân trắng nõn cân đối, mang lại hiệu quả thon gọn lạ thường.Quần áo lộ vẻ gầy, Lâm Vãn tự tin từ bẩm sinh đã thay đổi khí chất tự ti của Bé Mập trước đây.Có thể nói, lúc này Lâm Vãn xinh xắn, tự tin lại ngọt ngào đáng yêu.Giáo sư Lâm và mẹ Lâm sợ ngây người.Lâm Vãn cố ý xoay một vòng, còn ranh ma nháy mắt với mẹ Lâm: “Thế nào, con gái của mẹ có mua sai quần áo không?”Mẹ Lâm đánh giá con gái từ trên xuống dưới từ trái sang phải mấy lần, vui mừng qua đi, lòng lại bắt đầu trầm xuống.Tiêu rồi, có phải con gái yêu đương qua mạng không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...