Hành động bắt quàng làm họ của Lâm Vãn với đại ca trường bị nhóm Hứa Cường cười nhạo.“Trong mấy đứa theo đuổi đại ca, tao chưa thấy con mập nào không biết ngại mà mở miệng luôn á.”“Đầu năm nay dạng con gái gì mà cũng đòi cưa đổ đại ca vậy.”“Hôm nay nhỏ mập không đeo kính là vì muốn rù quến đại ca hả? Không nói đến chỉ nhìn từ cổ trở lên, nhỏ mập vẫn xinh lắm à.”Chu Thừa là trùm trường, cùng là đại ca trong lòng mấy thành phần côn đồ ở lớp Sáu, cho dù Chu Thừa chưa bao giờ phản ứng lại với bọn họ.Bọn con trai muốn chế nhạo Lâm Vãn, nên sẽ điều chỉnh âm lượng sao cho đảm bảo Lâm Vãn có thể nghe được, nhưng lại tuyệt đối không truyền tới bục giảng.“Mấy người câm miệng!” Hoa khôi Trần Đình Đình đột nhiên quay lại, đôi mắt đào hoa trong suốt tức giận trừng mắt đám con trai đang nói xấu.Bọn con trai đều nhìn Hừa Cường, ánh mắt mập mờ.Hừa Cường nhìn Trần Đình Đình cười vô lại: “Ok, nghe cậu hết.”Nói xong Hứa Cường còn làm bộ phê bình mấy thằng khác: “Đàng hoàng chút đi, đừng làm phiền người ta nghe giảng.”Chu Thừa là “anh cả” lớp Sáu, còn Hứa Cường là “anh hai”.Hứa Cường thích Trần Đình Đình, đám bạn xấu của Hứa Cường thì vô cùng nể mặt Trần Đình Đình, còn cố tình gọi Trần Đình Đình là chị dâu.Tiếc là anh Cường có ý nhưng em Đình thì vô tình, đối tượng Trần Đình Đình thầm mến lại là một người khác hoàn toàn.Bọn con trai ồn ào làm Trần Đình Đình tức đến đỏ mặt, cô ấy lập tức quay lên ghé đầu lại gần Lâm Vãn thì thầm an ủi: “Bọn họ cứ vậy đấy, cậu đừng để bụng nhé.”Lâm Vãn định nói với cô ấy không sao, ngẩng đầu đã thấy ánh mắt Trần Đình Đình lơ đãng về phía sau cô.Lâm Vãn quay lại nhìn thì thấy cái đầu đen thui của Chu Thừa, trùm trường ăn bánh mì xong thì tiến vào mộng đẹp rồi…Bỗng Lâm Vãn cũng thấy buồn ngủ.Có điều không nên, hai ngày nay cô toàn nằm trên giường ngủ trương thây với làn da hay thức đêm thức hôm đọc truyện tranh của bé mập rồi!Ngáp một cái, Lâm Vãn thuận theo mong muốn của cơ thể, hai tay gập lên bàn nằm rạp xuống.Thầy Triệu trên bục giảng: …Đám học trò này, càng ngày càng muốn lật trời đúng không?Buông sách xuống, thầy Triệu trầm mặt đi tới bàn Lâm Vãn.Có drama, các học sinh đều hả hê nhìn về phía sau, Trần Đình Đình nghiêm túc nhìn thầy Triệu, lại nhìn bạn cùng bàn đang vùi mặt ngủ, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đáng thương muốn nhắc nhở Lâm Vãn nhưng lại sợ thầy Triệu mắng lây sang mình.Lâm Vãn không thấy được, thậm chí không cảm nhận được nguy hiểm.
Thầy Triệu đứng ở lối đi bên cạnh Trần Đình Đình, Lâm Vãn vẫn đang chuyển tay đổi tư thế thoải mái hơn.Thầy Triệu không thể nhịn được nữa: “Lâm Vãn!”Lâm Vãn soạt mà ngồi ngay ngắn.Thầy Triệu cảm thấy thỏa mãn được cảm giác uy nghiêm, lớn tiếng phê bình cô học sinh ngày thường vẫn trông ngoan ngoãn này: “Tối qua không ngủ đủ giấc hay sao?”Lâm Vãn cúi đầu, ra vẻ “em biết lỗi rồi.”Thầy Triệu tiếp tục: “Hôm nay trò tới muộn tôi còn chưa nói gì, trò còn dám ngủ, xin nghỉ hai ngày xong học đâu ra tật xấu thế? Cha mẹ cực khổ tạo điều kiện cho trò đi học là để trò đến đây ngủ à?”Lâm Vãn thân là cành vàng lá ngọc, tới bây giờ chỉ có cô xoi mói người khác chứ chưa ai dám mở miệng răn dạy cô cả.
Nếu thầy Triệu đối xử bình đẳng với toàn bộ học sinh thì Lâm Vãn đành nhịn, nhưng cô mới gục xuống có tí thôi đã bị mắng, còn gã đại ca đằng sau cô thì sao?Lâm Vãn tủi thân chỉ ra sau lưng: “Chu Thừa cũng ngủ mà, sao thầy không bắt cậu ta ạ?”Thầy Triệu: …Chúng bạn: …Chu Thừa cố chịu tiếng ồn nhưng còn chưa kịp ngủ đã bị người ta làm phiền: …Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Vãn đang chỉ vào mình, bàn tay nhỏ hồng hào múp míp, bốn ngón tay cuộn tròn lại, chỉ có ngón trỏ thò ra ngoài, giống như búp măng non sau khi lột đi một lớp vỏ, cùi dày đầu mỏng, nhìn trông… khá là ngon miệng.Chu Thừa thích ăn măng.Nhưng đã lâu rồi anh chưa được ăn loại măng hợp khẩu vị.Nhìn chằm chằm ngón tay mũm mĩm trắng trẻo của Lâm Vãn, đột nhiên Chu Thừa thèm ăn măng.Đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của Chu Thừa, Lâm Vãn sợ hãi thụt tay về.
Cô biết cậu ta là đại ca trường rồi, nhưng đại ca đâu đến nỗi có mỗi chuyện bé tí teo đã muốn ăn thịt người chớ!Lâm Vãn thầm hối hận vì đã chọc Chu Thừa, nếu biết sớm tên đầu gấu này nhỏ nhen đến nỗi còn muốn đánh cả con gái thì cô đã nhịn thầy Triệu cho rồi.Không còn ngón tay múp míp, Chu Thừa lại gục đầu xuống bàn định ngủ, coi thầy Triệu là không khí.Thầy Triệu nổi giận, vỗ lên bàn Hứa Cường, chỉ ra cửa quát: “Hai cô cậu ra ngoài đứng hết cho tôi!”Nổi giận thật rồi này.Đang ở dưới hiên nhà người, Lâm Vãn ngoan ngoãn cúi đầu, xoay người hướng Trần Đình Đình.Thầy Triệu đang đứng bên cạnh, nếu Trần Đình Đình lùi lại thì sẽ đụng vào ông, cho nên cô chỉ có thể cố gắng rướn người về trước.
Cùng lúc đó, Hứa Cường cười với Lâm Vãn, chu đáo dịch bàn ra sau chừa một khoảng lớn.Lâm Vãn: …Đội ơn cậu nha!“Cả cậu nữa!” Thầy Triệu cúi người gõ mặt bàn Chu Thừa.Có giáo viên dám khiêu khích đại ca trường rồi, cả lớp đều nín thở ngưng thần, ngay cả Lâm Vãn trốn ngoài cửa lớp cũng lén nhìn vào trong.“Chu Thừa, tôi gọi cậu có nghe thấy không?” Đâm lao thì phải theo lao, thầy Triệu chỉ có thể kiên cường vừa kêu vừa gõ bàn.“Rầm!” một tiếng, đại ca đạp bàn đứng lên.Một đạp của anh quá mạnh, đạp bay luôn bàn Lâm Vãn, khiến Hứa Cường, Trần Đình Đình ngồi trước và mấy bạn học khác sợ run cả người.Chu Thừa nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn thầy Triệu.Thầy Triệu còn không cao bằng anh, bị tên đầu gấu khét tiếng trường trừng mắt thì bất an nuốt nước bọt, nhưng nhiều học sinh vẫn đang nhìn chằm chằm.
Thầy Triệu chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, tránh qua một bên nói: “Đi ra ngoài phạt đứng.”Chu Thừa trừng thêm một lúc, ngay khi mọi người lo lắng đại ca sẽ ra tay thì Chu Thừa móc từ hộc bàn ra một hộp thuốc, mặt không đổi sắc đi ra ngoài.
Về phần Hứa Cường ngồi bên ngoài anh, từ lúc Chu Thừa đứng lên trong chớp mắt đã thông minh lùi ra sau, miễn cho bị tai bay vạ gió.Ở cửa lớp, Lâm Vãn rón ra rón rén dời qua hành lang bên cửa sổ, ngoan ngoãn đứng thẳng.Chu Thừa nhanh chóng ra tới, quét mắt nhìn Lâm Vãn như con đà điểu.
Anh đi tới một cửa sổ khác bên cạnh, tựa vai lên lan can, ngón tay thon dài rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, đưa lên miệng châm lửa.
Nhét hộp thuốc và bật lửa vào trong túi, tay trái anh thuận thế nhét túi quần, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.Lâm Vãn nhìn sang, tên đầu gấu đứng dựa vào lan can cửa sổ, thái độ lười biếng không gò bó, y hệt như thiếu niên bướng bỉnh bước ra từ manga.Tưởng chừng như đại ca trường và tên ảnh đế ngạo mạn buông lời cay độc Phó Việt quả thật như hai người khác nhau.Lâm Vãn không kìm được suy đoán, ảnh đế Phó Việt trông lạnh lẽo cô quạnh, chắc chắn trong nội tâm rất khó chịu, nếu không thì sẽ không huyễn tưởng mình làm đại ca trường đâu.Lâm Vãn móc điện thoại ra giả vờ lướt tin tức, sau đó nhắm máy ảnh vào Chu Thừa lén chụp ảnh.Cô không có mê trai đâu, nhưng cậu thiếu niên này chói mắt quá đi.“Tách” một tiếng, không ngờ điện thoại của bé mập vẫn mở âm thanh!Ngại quá đi à…Miệng Chu Thừa ngậm điếu thuốc, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.Lâm Vãn nhanh chí, lập tức nâng cái mặt nịnh nọt lên: “Cậu đẹp trai quá tớ chịu không nổi.”Đại ca thì không thể nào theo đuổi cô rồi, thế nên để hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò với đại ca trường, chắc chắn Lâm Vãn phải chủ động ra trận.
Chọn ngày không bằng hợp ngày, hôm nay cứ tỏ tình luôn đi!Bỏ điện thoại xuống, mắt nhìn điếu thuốc mới vừa còn trên miệng Chu Thừa nay đã nằm dưới đất, Lâm Vãn mạnh dạn ngượng nghịu tỏ tình: “Chu Thừa, thực ra, thực ra tớ thích cậu lâu lắm rồi, cậu làm bạn trai tớ nha?”Lâm Vãn chưa tỏ tình bao giờ, hiện tại chỉ có thể bắt chước mấy bộ phim học đường từng xem, bẽn lẽn cúi đầu, hai tay hồi hộp nắm chặt điện thoại.Chu Thừa nhìn bàn tay mũm mĩm của cô, lại nhìn bắp đùi đang bị quần jean bó chặt.Hơi cay mắt.Đầu năm nay ngay cả kiểu con gái gì cũng dám thích anh nhỉ!Thích anh mà khi bị thầy phê bình còn kéo anh chịu tội chung, nếu không bị đần thì là gì?Chu Thừa phiền muốn tẩn người, giẫm chân lên điếu thuốc vừa vứt, đá mạnh một cái rồi quay người bỏ đi.Lâm Vãn thấy khuôn mặt không đành lòng nhìn thẳng của cậu ta, đương nhiên cô biết khuyết điểm của bé mập.
Nhưng có câu nói rất hay, đàn ông tốt thì sợ phụ nữ đeo bám.
Chỉ cần cô cố gắng đối xử tốt với Chu Thừa, cổ vũ cậu ta mỗi ngày, dành cho cậu ta lòng chân thành mà không cô gái nào dám thể hiện, có khi Chu Thừa sẽ bị cảm động chút chút thôi.“Ấy, cậu không nói lời nào là đồng ý nhé?” Lâm Vãn đuổi theo, cản trước mặt Chu Thừa ngửa đầu hỏi.Trong giây lát, Lâm Vãn đã lên xong kế hoạch theo đuổi Chu Thừa: Phải bạo, phải nhiệt tình, phải chủ động!Rõ ràng có rất nhiều nữ sinh ở Tam Trung thầm mến Chu Thừa, trong số đó có đủ loại người đẹp, nếu đều thất bại thì chứng tỏ gu của Chu Thừa không phải dạng này! Nói về đặc biệt, nhìn khắp Tam Trung chỉ có Lâm Vãn mới có thể nổi bật!Nội tâm hừng hực lửa, Lâm Vãn chớp đôi mắt nai trong suốt nhìn Chu Thừa.Chu Thừa: …Nhỏ mập đúng là có đôi mắt rất đẹp.Nhưng dù đẹp đi chăng nữa thì cũng là nhỏ mập đần độn!“Nói thêm một chữ nữa, có tin tôi đánh cậu không?” Cố kìm tính nhẫn nại gần đột phá cực hạn, con ngươi Chu Thừa u ám.Lâm Vãn cắn môi, đại ca sẽ không đánh người thật chứ?Chu Thừa thấy cô đã thức thời mới lách người qua đi nhanh lên phía trước.Lâm Vãn không cam lòng, cả giận nhìn bóng lưng cậu ta: “Chẳng phải chê tôi mập à? Tôi cho cậu hay mập là một tiềm năng đấy, chờ tôi ốm xuống đẹp chết cậu luôn!”Làm tiểu thư nhà giàu đã lâu, Lâm Vãn đã sớm nuôi thành thói thích gì làm nấy, giờ này khắc này, trong mắt cô chỉ có Chu Thừa, trong đầu cô chỉ có mỗi nhiệm vụ Chu Thừa cho nên đã quên mình đang đứng trên hành lang yên tĩnh.Hành lang trống rỗng là ống loa tốt nhất, một câu này của Lâm Vãn, toàn bộ học sinh giáo viên cả dãy lớp học đều nghe thấy!Sau mấy giây yên tĩnh, các lớp học đồng thời đều vang lên tiếng hú hét rần rần của đám thiếu niên.
Dường như trong lớp không còn là học sinh nữa mà là mấy trăm con khỉ đột.Lâm Vãn: …Ý thức được mình vừa làm gì, mặt Lâm Vãn đỏ chót, mất mặt quá, xấu hổ muốn chết đi cho rồi!Mà Chu Thừa mới đi vài chục bước, đang dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn chằm chằm cô.Dũng khí Lâm Vãn không còn sót lại chút gì, đầu rũ xuống, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.Chu Thừa nhận thức sâu sắc nhỏ mập này điên khùng cỡ nào.Anh không muốn bị nhỏ mập đần độn thần kinh bám lấy.Để thoát khỏi nhỏ mập, Chu Thừa lại quét mắt nhìn chân cô, bỗng nở nụ cười.Trong tiếng la ồn ào, Chu Thừa một tay đút túi đi đến trước mặt Lâm Vãn, dùng giọng điệu như bố thí mà nói: “Chờ khi cậu gầy đến 50kg, có lẽ tôi sẽ cân nhắc lại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...