Tôi tưởng rằng mình đã chết

Giản Ngôn cãi nhau với Lục Xuyên một trận vào buổi sáng, tâm tình cô không tốt nằm trên sofa giận dỗi.
Nguyên nhân là bởi vì hai tòa nhà kế bên có người chết, hôm nay hạ táng, bên ngoài có tiếng kèn và trống, Giản Ngôn lại đột nhiên nói với Lục Xuyên một câu: “Hôm nay là đầu thất* của em rồi.”
*Đầu thất: làm tuần; cúng tuần (cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày).
Lục Xuyên liền nổi giận, mắng cô đầu óc có bệnh cho nên mới cảm thấy mình là một người chết, còn trừng phạt cô bằng cách không nói chuyện với cô suốt một buổi sáng. Nói xong anh liền vào phòng làm việc, bỏ Giản Ngôn ở bên ngoài.
Giản Ngôn có chút ủy khuất, mấy ngày gần đây Lục Xuyên đều không đến công ty, mà là đem công việc về nhà hoàn thành, anh nói hồi trước bận quá nên bây giờ muốn giành thời gian ở bên cạnh cô, kết quả hiện tại lại ném cô ở bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kẻ lừa đảo.” Giản Ngôn ủy khuất méo miệng, chậm rãi đi đến cửa phòng làm việc, giơ tay gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì, hình như vẫn còn tức giận.
Giản Ngôn cũng không biết cô bị làm sao, buổi sáng nghe được bên ngoài thổi kèn đánh trống liền đặc biệt xúc động nói ra những lời này, nếu lúc ấy Lục Xuyên không nổi giận, cô còn định hỏi Lục Xuyên sẽ cúng cho cô những gì.
Giản Ngôn không thể cạy cửa, cô cũng không muốn di chuyển nữa nên liền ngồi trên sàn cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe âm thanh trong phòng.
Giữa trưa Lục Xuyên đi ra liền nhìn thấy hình ảnh này, Giản Ngôn giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ ngồi dưới đất, thời điểm mở cửa bởi vì quán tính nên đầu cô ngả về phía  đùi của Lục Xuyên.
Lục Xuyên bất đắc dĩ thở dài, một tay bế cô lên, vỗ đầu an ủi, sau đó nắm tay cô đi đến bàn ăn rồi vào bếp nấu cơm.
Giản Ngôn cảm thấy khẩu vị của cô gần đây không tốt lắm, nhìn Lục Xuyên bưng lên những món hương sắc đây đủ, rõ ràng đây đều là đồ ăn cô thích, nhưng luôn không có hứng thú động đũa.
Nhưng hôm nay cô vừa phạm lỗi, khiến Lục Xuyên khó chịu nên hiện tại phải ngoan một chút. Làm tốt công tác ổn định tư tưởng, Giản Ngôn mới miễn cưỡng giơ đũa gắp đồ ăn.
Giản Ngôn càng nhai càng khó chịu, đồ ăn trong miệng giống như củi khô, cô nhịn không được phun đồ ăn trong miệng ra bàn, phun xong rồi mới nhớ tới Lục Xuyên ngồi đối diện, cô trộm nhìn anh một cái, thật may vừa rồi Lục Xuyên không chú ý tới cô.
Thấy Lục Xuyên không phát hiện ra, Giản Ngôn càng thêm không kiêng nể gì, cô nói muốn xem TV với Lục Xuyên, không chờ sự đồng ý liền mang bát chạy tới phòng khách, làm bộ làm tịch mở TV ra xem rồi trộm đổ đồ ăn vào thùng rác.

“Em ăn xong rồi.” Giản Ngôn cầm bát nhìn Lục Xuyên đắc ý nói: “ Sao anh ăn chậm vậy? Đừng ăn nữa, tới xem TV cùng em đi.”
Lục Xuyên buông bát xuống, để mặc cô kéo đi. Anh ngồi xuống ghế sofa, sau đó để Giản Ngôn ngồi ở trên đùi, hai người cùng nhau xem bộ phim mẹ chồng nàng dâu nổi tiếng.
Giản Ngôn nép vào lòng ngực Lục Xuyên, hít một hơi thật sâu, cảm giác cả người đều thoải mái. Cô chơi đùa với các ngón tay của Lục Xuyên, đầu dựa vào vai anh, giống như một chú mèo nhỏ mới cai sữa.
“Lục Xuyên, người anh thật ấm.”
“Ừ” Lục Xuyên ôm cô vào lòng: “Anh là đàn ông, cơ thể ấm hơn là bình thường. Chính ra người em quá lạnh vậy mà không mặc nhiều quần áo vào.”
Giản Ngôn cười hì hì: “Em thích dựa vào anh.” Sau đó ngẩng đầu cọ cọ vào trán Lục Xuyên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Xuyên khẽ hôn khóe mắt cô, ngữ khí ôn nhu: “Ngôn Ngôn, hôm nay em dọa anh sợ rồi đấy, về sau không được nói những điều không may mắn như thế biết không?”
Giản Ngôn ngoan ngoãn ừ một tiếng, sau đó cô lại nhận được một nụ hôn nữa, cả một buổi trưa ăn vạ Lục Xuyên cũng xứng đáng.
Gần đây Giản Ngôn có chút không vui vì Lục Xuyên không cho cô ra ngoài.
Sự việc là thế này, gần đây Giản Ngôn xem lịch và phát hiện sắp đến Thất Tịch, cô đếm đếm trên đầu ngón tay, đây là ngày kỉ niệm cô và Lục Xuyên bên nhau mười năm, nó có rất nhiều ý nghĩa nha!
Cô chuẩn bị trốn ra ngoài mua tặng Lục Xuyên một món quà, nhưng mà gần đây Lục Xuyên đều ở nhà, Giản Ngôn lẻn đi một mình cũng không dễ dàng chút nào.
Cô tự cho rằng cái cớ cô nghĩ ra rất tuyệt, nói với Lục Xuyên là bạn thân của cô hẹn cô đi dạo phố thuận tiện làm spa để Lục Xuyên cho cô ra ngoài.
Sau đó Lục Xuyên lại tức giận, mắng cô là kẻ lừa đảo.
Ai da, gần đây hỏa khí của Lục Xuyên rất lớn, động tí lại tức giận. Lần này đến cơm trưa còn không nấu, quá đáng!

Lục Xuyên nhốt mình ở trong phòng đến 10 giờ tối mới ra, thời điểm mở cửa trong phòng sương khói lượn lờ, anh đến toilet rửa mặt.
Khi Giản Ngôn nhìn lên, cô thấy đôi mắt đỏ hoe của Lục Xuyên.
Sự bất bình của Giản Ngôn bị thay bằng đau khổ và sợ hãi, Lục Xuyên đang khóc, trong mắt anh có điều gì đó mà cô không thể hiểu được.
Dường như lúc trước Giản Ngôn đã từng gặp một Lục Xuyên như vậy nhưng cô không nhớ rõ đó là khi nào. Lục Xuyên lúc đó càng thương tâm hơn so với hiện tại. Không biết vì sao cô lại thấy tim nhói lên.
Cô tiến lên nhẹ nhàng vỗ vai Lục Xuyên, anh vẫn tiếp tục cúi đầu rửa mặt.
Giản Ngôn cúi người chậm rãi hôn ở sau đầu Lục Xuyên, một chút một chút, an ủi không lời.
Lục Xuyên rốt cuộc cũng rửa mặt xong, anh ngẩng đầu dùng tay lau mặt, nhắm hai mắt, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, một lát sau mở mắt ra, xoay người ôm Giản Ngôn vào trong ngực.
“Ngôn Ngôn, em không muốn ở nhà sao? Em chê anh phiền phải không?”
Đầu Giản Ngôn bị ấn trên vai Lục Xuyên, cô lắng nghe thanh âm được phát ra từ trên đỉnh đầu.
“Không phải đâu Lục Xuyên, em thích ở bên anh nhất.” Giản Ngôn vùi đầu, nghẹn ngào nói.
Thanh âm của Lục Xuyên có chút mơ hồ: “Vậy tại sao em muốn ra ngoài, còn gạt anh là bạn thân hẹn.”
Giản Ngôn không biết Lục Xuyên làm thế nào khẳng định được cô lừa anh, chắc là gọi điện thoại cho bạn thân của cô để chứng thực đi, bạn cô thật không có nghĩa khí.
“Em muốn tặng anh một món quà, chúng ta đã ở bên nhau mười năm, chẳng lẽ anh không có bất ngờ gì dành cho em sao?” Giản Ngôn thật thà đáp.
“Rõ ràng là mười một năm……”

“Hả?” Giản Ngôn ngẩng đầu: “Anh nói cái gì?”
Lục Xuyên phủ nhận: “Anh chưa nói gì hết, em nghe lầm rồi.”
Giản Ngôn nhéo nhéo eo Lục Xuyên, nghe thấy đối phương hít một ngụm khí lạnh: “Anh gạt em, em rõ ràng nghe được, buổi sáng hôm nay em nói dối anh liền tức giận cả một ngày, hiện tại anh nói dối còn muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, anh là đồ tiêu chuẩn kép* anh biết không!”
*Tiêu chuẩn kép: Cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng.
“Được rồi, là anh không đúng, anh xin lỗi.” Lục Xuyên giơ tay đầu hàng: “Vừa nãy anh nói là muốn cùng em ra ngoài, nói xong có chút hối hận, ai biết em vẫn nghe thấy được.”
Giản Ngôn yeah một tiếng rồi nhảy dựng lên, cô nhảy quá cao, gần chạm nóc nhà, may mà lúc tiếp đất không bị làm sao.
Cô cao hứng chạy quanh Lục Xuyên hai vòng, sau đó hôn anh một cái thật mạnh: “Lục Xuyên anh thật đẹp trai, em yêu anh quá.”
Lục Xuyên bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu nói dối, lúc trước còn nói thích ở nhà cùng anh, mới mấy ngày không đi ra ngoài liền thành như vậy.”
Giản Ngôn hắc hắc cười.
Hôm nay Lục Xuyên tự mình lái xe, hiếm khi Giản Ngôn nhớ đến việc thắt dây an toàn, khởi hành được một lúc Giản Ngôn mới nhớ đến điều này, cô chuẩn bị thắt dây vào.
“Không cần thắt, dây an toàn hỏng rồi nhưng anh chưa đi sửa.” Lục Xuyên nhìn về phía trước nhưng nhất cử nhất động của cô anh đều biết.
Giản Ngôn ồ một tiếng, buông dây an toàn ra, kỳ thật cô rất không thích việc đó.
“Nếu em không thắt dây anh sẽ bị phạt tiền đấy.” Giản Ngôn giả mù sa mưa, được tiện nghi còn khoe mẽ chính là cô.
“Yên tâm, khoản tiền phạt đó chồng em vẫn có.”
Lục Xuyên đưa Giản Ngôn đến trung tâm thương mại quen thuộc, bên trong thưa thớt chỉ có mấy khách hàng, Lục Xuyên từ chối nhân viên muốn giới thiệu sản phẩm, anh và cô nắm tay nhau đi dạo.
Giản Ngôn đã ném ý tưởng mua quà ra sau đầu từ lúc tới trung tâm thương mại, đập vào mắt cô đều là các loại nữ trang tinh xảo.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, Giản Ngôn bị quần áo trong tủ kính mê hoặc, cô kéo Lục Xuyên đi vào, chuẩn bị tìm nhân viên cửa hàng lấy số đo thích hợp.

Đi đến nửa đường bị Lục Xuyên ngăn cản, anh nắm tay Giản Ngôn cười nói: “Hôm nay em tới đây để mua quà tặng anh, bây giờ phu nhân muốn được anh phục vụ thế nào? Ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi lấy quần áo cho em.”
Giản Ngôn bị anh mê hoặc đến thất điên bát đảo, cô theo lời tìm chỗ ngồi xuống, nhìn Lục Xuyên đi theo nhân viên cửa hàng.
Sau một hồi, Lục Xuyên quay lại với vài bộ quần áo, anh kéo Giản Ngôn vào phòng thử đồ.
Giản Ngôn thấy Lục Xuyên vẫn chưa đi ra ngoài sau khi treo quần áo, liền lấy làm lạ hỏi: “Sao anh vẫn ở đây?”
Lục Xuyên cười cô: “Trên người em có chỗ nào anh chưa từng thấy qua, còn thẹn thùng cái gì.”
Giản Ngôn ngẫm lại cũng đúng, cô không bảo Lục Xuyên ra ngoài nữa rồi bắt đầu thay quần áo.
Bình thường một phút là cô đã thay xong quần áo, hôm nay không biết vì sao lại không được, Giản Ngôn vật lộn với quần áo nửa ngày, cuối cùng Lục Xuyên tới hỗ trợ nhưng cũng không mặc được.
Giản Ngôn ném quần áo xuống đất, mắng: “Loại quần áo gì vậy? Mặt hàng này cũng đem ra bán được sao?”
Lục Xuyên vội an ủi cô, rồi cùng Giản Ngôn chửi bọn thương nhân vô lương tâm, thật vất vả mới kiềm chế cô được rồi dẫn cô ra ngoài.
Nhìn Lục Xuyên đi ra ngoài, hai nhân viên cửa hàng phía sau cùng nhau lẩm bẩm gì đó, rồi vào phòng thử đồ Lục Xuyên vừa mới đi ra, hai cô vén rèm lên thì thấy quần áo nằm trên mặt đất.
“Thật là quái nhân, mua quần áo cũng không mang đi.” Nhân viên cửa hàng kỳ quái nói.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Lục Xuyên dẫn Giản Ngôn xuống tầng một, anh chọn cho mình một vòng tay nam coi như là quà Thất tịch rồi hai người lên xe về nhà.
Ở bãi đỗ xe Giản Ngôn nhìn trái nhìn phải nhưng lại không nhìn đường, có một chiếc xe lúc xuất phát không chú ý, suýt chút nữa đâm phải cô, Lục Xuyên kéo cô lại, mặt anh lại đen.
“Em bao nhiêu tuổi rồi? Không biết nhìn đường sao?”
Dù sao anh ta cũng không đụng được em, những lời này cuối cùng cô không nói ra. Giản Ngôn cười cười lấy lòng Lục Xuyên: “Em không bị làm sao mà.”
Tuy nhiên trong tâm cô lại thở dài, cảm thấy bệnh tâm thần của mình lại nghiêm trọng, chỉ mong không bị Lục Xuyên phát hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận