– Huuệ! – Trần Quan Triều chạy ra khỏi hầm, nôn thốc nôn tháo.
Ninh Ngọc Nhân chạy ra chậm hơn anh ta một bước: …
Nôn xong, Trần Quan Triều ngồi bệt xuống đất, ôm lấy mình run bần bật:
– Cô ta đáng sợ quá! Tôi sợ ma nhất đấy!
Ninh Ngọc Nhân:
– …Gan bé như muỗi thế, thế mà anh còn đòi quay bộ phim kinh dị?
Trần Quan Triều đỏ mặt lên, quay sang trợn mắt với cô ấy:
– Cô không sợ à? Vậy cô quay lại ở với cô ta đi.
Ninh Ngọc Nhân lắc đầu ngay tắp lự, hàm răng va vào nhau lập cập…
Trần Quan Triều phơi nắng một lúc lâu, cảm thấy dương khí đầy đủ rồi, sự can đảm quay trở lại rồi, liền chỉ vào Ninh Ngọc Nhân, vênh váo chỉ dạy:
– Cho cô hay, cô như vậy là không thắng được cô ta đâu!
Ninh Ngọc Nhân sững người.
– Người đóng Bóng Ma chỉ được chọn một!
Trần Quan Triều cười nói, chỉ tay xuống dưới hầm,
– Hiện tại tôi thấy cô ta còn giống Bóng Ma hơn cả cô đấy, đúng không?
Sắc mặt Ninh Ngọc Nhân trắng bệch.
Ngày hôm sau, Trần Quan Triều gọi người đi thu dọn phòng dưới hầm, Ninh Ngọc Nhân ôm những thứ cần thiết hàng ngày của mình, do dự một lúc trong căn phòng sạch sẽ và sáng sủa, dứt khoát đi xuống hầm.
….
Ban đêm, cô ấy sợ không ngủ được, muốn đi WC…
Hai cỗ quan tài đặt nằm song song dưới hầm, Ninh Ngọc Nhân dán tai vào thành trong của quan tài và lắng nghe một lúc, không nghe được thanh âm của Ninh Ninh, nuốt nước miếng, vặn mở đèn pin ra, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi quan tài, đột nhiên cảm thấy xung quanh có điều gì đó không ổn, quay đầu lại, liền thấy một người phụ nữ ngồi trong quan tài bên cạnh, đầu tóc rối bù nhìn cô ấy.
– Ma!!! – Ninh Ngọc Nhân hét lên lao ra khỏi hầm.
– Mình không phải ma.
-Ninh Ninh vén tóc ngược trước mặt ra, lộ ra gương mặt đầy nước mắt, – Mình chỉ gặp ác mộng không ngủ được thôi mà, hu hu..
Đêm đó Ninh Ngọc Nhân trở về rất muộn, sau khi trở về trằn trọc trở mình suốt, cả đêm không dám ngủ, lúc dậy cũng vẫn luôn trốn tránh Ninh Ninh, thoạt nhìn có vẻ sợ cô.
Ninh Ninh không biết vì sao Ninh Ngọc Nhân lại sợ cô như vậy, nhưng rồi cô nhanh chóng phát hiện, không phải chỉ riêng mẹ cô, những người khác cũng rất sợ cô.
Cho đến một ngày cô nghe được những người khác trò chuyện nhắc đến cô.
– Mọi người có cảm thấy không…- Trước mặt là một đống vỏ hạt dưa, Giao Tế Hoa vừa cắn hạt dưa vừa nói với mọi người, – Văn Tiểu Ninh kia kìa, có vẻ quái lạ lắm.
– Có chút chút, có buổi tối tôi đi vệ sinh, thấy cô ta một mình đi đi lại lại trong sân, hết khóc lại cười dưới cây hoa mai.
– Ối, cô cũng thấy à? Thật ra tôi cũng từng gặp rồi, nhưng mà không phải dưới cây hoa mai, mà là ôm đầu một con búp bê, vừa chải tóc cho nó vừa nói chuyện với nó.
Con người khi quay trở về chốn cũ, khó tránh khỏi cảm xúc mênh mông.
Trong lòng Ninh Ninh tự biện bạch cho mình, mỗi một cọng cây ngọn cỏ nơi đây đều là hồi ức, làm con người ta không kìm nén được nỗi lòng mà khóc, không nhịn được mà cười.
– Này…
Giao Tế Hoa bỗng nhiên gọi mọi người lại, hạ thấp giọng hỏi,
– Các cô cảm thấy cô ta…là người hay là ma?
Mọi người đều hít khí lạnh, một người trong đó mỉa mai nói:
– Còn có thể đi dưới ánh mặt trời, ở đâu ra ma đây?
– Nhưng cô có từng thấy cô ta ăn cơm nóng chưa?- Giao Tế Hoa hỏi, – Tôi thì thấy rõ, cô ta chưa từng ăn đồ nóng, bất kể là cơm nóng hay là canh nóng hay là nước ấm.
– Đúng rồi, cô ta cũng chưa từng tắm nước ấm, đều là dùng nước lạnh hết.
– Hơn nữa có giường thì không ngủ, toàn ngủ trong quan tài.
– Ôi ôi các cô đừng nói nữa, tôi nổi hết cả da gà rồi đây này…
– Cho nên là, người bình thường sao có thể…
Giao Tế Hoa đang định kết luận, bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nhìn về một hướng.
Thấy cô ta đã phát hiện ra mình, Ninh Ninh đành phải đi ra khỏi từ hướng đó, mọi người tức thì im bặt, không một ai hó hé, cô đi lướt qua mọi người, phía sau, không biết là ai hô lên rất nhỏ:
– Quái vật.
Bước chân Ninh Ninh khựng lại, sau đó cầm theo hộp cơm của mình, tiếp tục bước đi.
Trở lại hầm, cô không vội ăn cơm ngay mà đặt hộp cơm trên bàn, mở ra cho nguội.
Không phải cô thích ăn cơm thừa canh cặn, mà là bởi vì di chứng của bộ phim điện ảnh lúc trước dẫn tới cô không thể chạm vào những thứ nhiệt nóng.
Bọn họ nói đúng, người bình thường làm sao vẫn luôn sống như thế được, cho nên cô bật đèn bàn lên soi gương, trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn không giống người sống chút nào, tái nhợt, u ám và vô hồn.
Thoạt nhìn, nó giống như một tấm mạng nhện trong căn hầm tối tăm.
Đây không phải là cô, mà là…
– Khúc Ninh Nhi.
– Ninh Ninh nhẹ nhàng gọi lên.
Khúc Ninh Nhi trong gương mỉm cười với cô, vừa ngây thơ vừa tà ác, nụ cười mang theo tia oán hận chất chứa điên cuồng sâu sắc.
– …Cô là giả, là ảo giác mà tôi nhập diễn quá sâu mà sinh ra.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào gương, bình tĩnh nói,
– Đó là một sự bất hòa tự nhận thức, là một di chứng mà lần trước tôi quá đi sâu vào nhân vật mà để lại, cô không tồn tại, sẽ theo thời gian mà biến mất.
– Tôi sẽ không biến mất.
– Khúc Ninh Nhi trong gương đặt ngón tay lên trước môi, giống như kể một bí bật nhỏ, trộm nói với cô, – Tôi về nhà rồi.
Ninh Ninh vội vàng nhắm mắt lại, tim đập thình thịch.
Hiện tại cô đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, như là bởi vì nguyên nhân trở lại nhà cũ Khúc gia, cô chẳng những sinh ra ảo giác, còn sinh ra ảo thính, ở nơi cũ không chỉ đánh thức ký ức, mà còn có Khúc Ninh Nhi trong cơ thể cô.
- …Biến mất đi.
– Ninh Ninh nhắm mắt lại, nghiến răng nói, – Bộ phim của cô đã kết thúc rồi, cô nên biến mất rồi, hãy đi đi! Rời khỏi cơ thể của tôi đi!
– Tôi không đi!
Không nhìn thấy dáng của Khúc Ninh Nhi, giọng nói cô ấy lại vang lên bên tai cô, khóc nói,
– Ba đã chết rồi, vú Vương đã chết rồi, tôi chỉ còn lại cô thôi.
Tôi vĩnh viễn không rời khỏi cô! Vĩnh viễn!
…Đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng có bắt đầu nhưng không có kết thúc…
Như là để xoa dịu Ninh Ninh, tiếp tục bám lấy trên người cô, Khúc Ninh Nhi đã gây rất nhiều rắc rối cho cô, đồng thời, lại cho cô lợi ích tương tự – món quà tuyệt vời nhất đối với một diễn viên.
– Diễn rất tốt! – Trần Quan Triều không ngần ngại khen ngợi hết lời, vỗ tay nói, – Diễn tốt lắm! Quả thật không khác gì một Bóng Ma cả!
- …Anh nói cái gì? – Ninh Ninh quay sang, – Tới gần chút đi tôi nghe không rõ.
- …Ờ.
Trần Quan Triều chỉ cách hơn 30 mét chạy chậm đến, nhưng vẫn không dám đến gần cô quá mức, dừng cách cô hơn ba bước, giơ kịch bản trong tay lên,
– Tôi dựa vào tình huống của cô mà viết một màn diễn mới, đợi lát nữa luyện tập một chút xem hiệu quả thế nào?
Nói xong, không đợi Ninh Ninh từ chối đã quay sang chào hỏi những người khác, ngay sau đó là cười đùa vui vẻ nhanh chóng, đã gần nửa tháng, mỗi ngày đều trải qua rèn luyện khắc nghiệt nhàm chán, người nào cũng đều muốn kiếm việc làm vui, cũng đều sẵn sàng bán mặt mũi cho đạo diễn Trần vừa là diễn viên chính vừa là người đầu tư này.
Ninh Ninh cũng cảm thấy gần đây cô thúc ép bản thân quá mức cần phải thả lỏng, vì vậy cô cười với anh ta:
– Được rồi, cho tôi xem kịch bản đi.
Tiêu đề của cảnh này là “Chiến thắng của hồn ma”.
Đây là một cảnh rượt đuổi, kể rằng vào buổi tối, một tiểu thư nhà giàu bí mật đến rạp hát, vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho Lục Vân Hạc, nhưng không ngờ lại phát hiện anh ta đang ở bên một người phụ nữ khác, cho rằng Lục Vân Hạc một chân đạp hai thuyền, vị tiểu thư nhà giàu kia nổi giận, lập tức xông lên muốn bắt giữ cô gái kia.
Nhưng mà trong quá trình rượt đuổi, vị trí hai bên bị đảo ngược, biến thành cô gái kia đuổi theo cô ấy, dẫn đến cuối cùng tiểu thư nhà giàu bị ngã xuống cầu thang, cô đau đớn ngẩng đầu lên, thấy trên bậc thang cao là một cái bóng đen lờ mờ, mang theo nụ cười chế giễu của người chiến thắng, đang hát một bài hát cho cô nghe.
Ninh Ninh buông kịch bản xuống:
– Chỉ như vậy thôi à?
Chỉ vài chữ như vậy mà anh không biết xấu hổ mà nói đó là vở kịch mới à? Anh không sợ độc giả và khán giả cùng với bạn bè sẽ gọi anh là Tiểu Quân kém cỏi à?
– Đây chẳng phải là thẻ linh cảm thôi à? – Trần Quan Triều không chút ngượng ngùng mà rất tự hào, thúc giục:
– Các cô mau diễn đi, để tôi xem linh cảm.
Anh là nhà đầu tư anh lớn nhất! Sân khấu mau chóng được dựng lên, nên nói Trần Quan Triều là người theo đuổi sự hoàn mỹ, hay là anh ta khoan dung với bản thân và nghiêm khắc với những người khác? Nói tóm lại, anh ta có yêu cầu rất cao đối với người khác, rõ ràng chỉ là quay một cảnh tạm thời nhưng mà lại làm đến rất hoàn hảo, thậm chí, một vài chiếc gương đồng thẳng đứng chỉ dùng trong quay phim chính thức cũng được mang lên sân khấu cho anh ta, sau đó mới búng tay lên sân khấu một cách ngạo nghễ khí phách:
– Bắt đầu!
Giao Tế Hoa đưa ô che nắng cho người tùy tùng cười cười đi lên sân khấu.
Một lát sau lại cảm thấy hơi nắng vì thế lại lấy lại ô về, nhưng còn chưa mở ô ra, Trần Quan Triều đã gầm lên giận giữ:
– Bỏ xuống.
Giao Tế Hoa ngẩn người, cất giọng nũng nịu:
– Hôm nay nắng lắm, da người ta bị phơi nắng đen rồi nè.
Trần Quan Triều chẳng nói chẳng rằng bước qua cầm lấy chiếc ô của cô ta và gõ lên đầu gối, sau đó nhìn chằm chằm cô ta nói:
– Nhớ kỹ, cảnh này xảy ra vào buổi tối! Không có mặt trời, thậm chí không có mặt trăng! Mấy ngôi sao có thể làm em bị cháy nắng được à?
Giao Tế Hoa bị anh ta làm cho sợ hãi không dám nói lời nào, Ninh Ninh nhìn anh ta, lại có một cảm giác quen thuộc khó diễn tả nên lời, bởi vì trong thế giới hiện thực đạo diễn Trần cũng là như thế này, bình thường còn có thể đùa giỡn với người ta, nhưng một khi bắt đầu quay phim thì ông chính là một bạo quân nơi phim trường.
Trần Quan Triều ném cây ô đi, sau đó quay sang vung tay lên:
– Bắt đầu!
Giao Tế Hoa là một người thông minh, biết mình nên làm nũng khi nào, khi nào nên nghiêm túc, thấy Ninh Ninh lên sân khấu, cô ta cũng không hề che giấu sự ghen ghét trong lòng, hét to với cô:
– Cô là ai chứ? Có quan hệ gì với anh ấy?
Giống như tiểu thư nhà giàu ghen ghét với Bóng Ma, cô ta cũng ghen ghét Ninh Ninh, có lẽ bản thân Ninh Ninh không cảm giác được, nhưng mà cô biết, Trần Quan Triều rất để ý đến cô, tuy rằng chính anh ta nói là để ý tới kỹ năng diễn xuất với cô, nhưng ai mà biết lời này là thật hay giả?
Đàn ông đôi khi hay thay đổi hơn phụ nữ, một chút để ý thôi có lẽ nó sẽ phát triển thành những ý định tốt.
Ninh Ninh còn chưa kịp đứng vững đã thấy Giao Tế Hoa nhào tới mình, cô vội vàng né tránh, sau đó chạy vòng quanh toàn bộ sân khấu.
Không thích hợp.
Rất không thích hợp.
Sau khi chạy vài phút, Ninh Ninh dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.
Thời gian là ban đêm, vị trí là rạp hát, tuy rằng không đến mức hoàn toàn không nhìn thấy mọi thứ, nhưng tầm mắt mơ hồ, người bên ngoài rạp hát đang chạy loạn ở nơi này, không tránh khỏi va chạm, không thể di chuyển như tự do như vào ban ngày.
Nhưng Giao Tế Hoa lại dường như không hề bị cản trở gì cả, cô ta theo sát phía sau cô, vài lần suýt chút nữa là bắt được cô rồi.
Thấy Ninh Ninh quay đầu lại, Giao Tế Hoa hơi hơi mỉm cười, đó là nụ cười của người chiến thắng.
Ninh Ninh bỗng nhiên hiểu ra.
Kịch bản vừa rồi tồn tại một lỗ hổng.
Trần Quan Triều chỉ viết “trong quá trình rượt đuổi vị trí của hai bên bị đảo ngược”, lại không biết rõ thời gian là gì, nguyên nhân vì sao bị đảo ngược vị trí.
Cho nên quyền quyết định nằm trong tay của Giao Tế Hoa, cô ta muốn dừng đuổi khi nào thì dừng, muốn khi nào đảo ngược vị trí thì đảo ngược, cô ta là mèo, Ninh Ninh là con chuột, vai chính của cảnh diễn này hoàn toàn biến thành cô ta!
– Con chuột nhỏ! – Giao Tế Hoa nhìn Ninh Ninh, trong lòng cười lạnh, – Bóng Ma sẽ bị người phàm bắt, vậy còn có thể gọi là Bóng Ma không? Không, ngay lúc bị bắt, mày không còn là Bóng Ma nữa.
Không, mày trước nay đều không phải là Bóng Ma! Mày chỉ là một con chuột nhỏ nhút nhát sống trong một căn hầm thôi!
Cô ta đột ngột nhào về phía trước, nhưng bị Ninh Ninh nghiêng người tránh được, ngay lúc hai mắt chạm vào nhau, Ninh Ninh bỗng nhiên tung người nhảy ra khỏi sân khấu và chạy ra ngoài.
Giao Tế Hoa dừng lại, cô ta chần chừ nhìn hướng Ninh Ninh chạy đi, không biết mình nên đuổi theo hay không.
Nhưng lúc này tiếng gầm gừ của Trần Quan Triều vang lên bên tai cô ta:
– Cô đang làm gì đấy? Tôi còn chưa kêu cut thì cảnh này vẫn phải tiếp tục! Đuổi đi!
Giao Tế Hoa đành phải nhảy xuống sân khấu, đuổi theo hướng Ninh Ninh.
Cô ta cho rằng Ninh Ninh không chịu nổi áp lực của mình cho nên mới bỏ chạy, hoặc là nói rằng cô ta hy vọng Ninh Ninh làm như vậy, sau đó tìm một nơi vắng vẻ không có ai, giống như một kẻ thất bại khóc sướt mướt, nhưng mà Ninh Ninh ở đằng trước lại dừng lại, như là cố tình đợi cô ta, chờ cô ta chạy đến gần hơn một chút, cô lại tiếp tục chạy đi.
– Cô ta đang làm gì thế? – Giao Tế Hoa nghi hoặc, – Cô ta muốn dẫn dụ mình đi đâu?
Ninh Ninh dừng ở cửa hầm, quay đầu nhìn cô ta rồi từng bước đi xuống hầm.
– Thì ra là chạy về nhà khóc.
Giao Tế Hoa vui vẻ trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng, vì để được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô, cô ta đi theo xuống hầm.
Sau đó, bùm một tiếng, cửa hầm phía sau cô ta đóng lại.
Ánh sáng tối sầm lại, bốn phía tối sầm, bước chân Giao Tế Hoa khựng lại, quay đầu nhìn phía cửa, trên cổ lại bị người ta thổi một hơi, cô ta kêu á lên một tiếng, đưa tay lên che cổ lại, lại nghe thấy cách đó không xa vang lên một tiếng cười rất khẽ, tràn ngập ác ý, tràn ngập chế nhạo.
– Cô chạy tới nhà tôi rồi.
– Giọng nói kia thì thầm nói với cô ta, – Cút đi, hoặc là …vĩnh viễn ở lại!
Hết chương 23.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...