Hơn nửa giờ sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Bởi vì Trương Phong bây giờ đã là sinh viên năm ba, không cần phải lên lớp cả ngày, sau khi tiết học này kết thúc, hôm nay sẽ không còn tiết nữa.
Thường thì sau khi tan học, các bạn trong lớp sẽ tranh nhau ra khỏi lớp, ăn cơm rồi về ký túc xá.
Nhưng hôm nay không một sinh viên nào trong lớp bỏ đi, bầu không khí có vẻ rất quỷ dị.
Trương Phong chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này, Mã Hoành Lượng, Dương Uy và một số nam sinh khác trong lớp có quan hệ tốt với Dương Uy đã trực tiếp chặn Trương Phong ở cửa lớp.
"Xong rồi, hôm nay Trương Phong gặp đại họa rồi!"
Vương Hùng nói bằng giọng điệu nặng nề sau khi nhìn thấy cảnh này.
Các sinh viên trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía Trương Phong, vẻ mặt chờ xem kịch hay.
Mặc dù cuộc thẩm vấn Trương Phong của Dương Uy, Mã Hoành Lượng và những người khác trước đó bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Tần Lan, nhưng lúc này mấy người bọn họ rõ ràng không có ý định để Trương Phong đi.
Những gì Trương Phong nói trước đó thực sự quá đáng, có thể nói nó đã hủy hoại hoàn toàn sự trong trắng của Diệp Mị.
"..."
Sau khi Trương Phong thu dọn sách giáo khoa, anh đi thẳng ra khỏi phòng học.
Nhưng Mã Hoành Lượng đang đứng ở cửa lớp, vươn tay chặn đường Trương Phong, nhìn Trương Phong bằng ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn là dáng vẻ khởi binh vấn tội.
"Tránh ra!"
Trương Phong ngẩng đầu nhìn Mã Hoành Lượng một cái, mặt không chút thay đổi mà nói.
đam mỹ hài
"Ha ha, tránh ra?"
Sau khi Mã Hoành Lượng nghe được lời nói của Trương Phong thì không nhịn được mà cười khẩy một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Trương Phong, không phải cậu còn nợ chúng tôi một lời giải thích sao?"
"Giải thích cái gì?"
Trương Phong nhẹ giọng hỏi ngược lại.
"Lúc trước cậu đã sỉ nhục Diệp Mị, chẳng lẽ không nên giải thích rõ ràng chuyện này với mọi người sao? Nếu hôm nay cậu cứ như thế này, sự trong trắng của Diệp Mị sẽ bị ảnh hưởng bởi lời vu khống của cậu, vì vậy cậu nhất định phải giải thích rõ ràng sự việc!" Mã Hoành Lượng buông lời chính nghĩa.
Trương Phong nhìn Mã Hoành Lượng trước mặt, không nhịn được nhếch miệng cười.
Không thể không nói Mã Hoành Lượng này thực sự là một con chó trung thành ở bên cạnh Diệp Mị.
Bên ngoài Diệp Mị người ta lẳng lơ, dâm đãng, có thể bán thân với giá một trăm năm mươi triệu, nhưng Mã Hoành Lượng vẫn cố chấp đi theo Diệp Mị như vậy.
Theo Trương Phong thấy, chuyện này có hơi buồn cười.
"Tôi nói này, Diệp Mị chủ động xin tôi lên giường.
Đó là chuyện riêng tư giữa tôi và Diệp Mị, không liên quan gì đến cậu đúng không?"
Nếu là trước kia Trương Phong có thể sẽ sợ Mã Hoành Lượng này, dù sao Trương Phong biết tính tình của Mã Hoành Lượng, không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng Trương Phong lúc này không còn là Trương Phong trước kia nữa, thái độ tất nhiên cũng không thể yếu ớt như ngày nào.
Và những lời của Trương Phong rõ ràng đã làm cho Mã Hoành Lượng ngây ngẩn cả người, bởi vì chuyện này thực sự không liên quan gì đến anh ta.
Hiện tại Mã Hoành Lượng cũng có thể cảm thấy rằng Trương Phong, người đang đứng trước mặt mình vào lúc này, dường như là một con người khác.
Nếu là Trương Phong lúc trước, Mã Hoành Lượng chưa kịp nói chuyện thì anh đã bắt đầu run lên sợ hãi rồi, làm sao dám nói chuyện với mình như vậy.
Các sinh viên trong lớp dường như đã phát hiện ra điều này, tất cả đều nhìn Trương Phong bằng ánh mắt kỳ quái.
"Đúng vậy, chuyện này thực sự không liên quan gì đến chúng tôi, nhưng là bạn của Diệp Mị, nhìn thấy cậu vu khống cô ấy như vậy, chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được phải không? Vậy nên hôm nay cậu nhất định phải giải thích cho chúng tôi, bằng không cậu phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Mị!"
Không để Mã Hoành Lượng mở miệng nói chuyện, Dương Uy đã bước tới và hét vào mặt Trương Phong.
Trương Phong quay đầu lại liếc nhìn Dương Uy một cái, anh biết người khơi mào chuyện này là Dương Uy, Dương Uy hiển nhiên muốn nhân cơ hội này báo thù mình.
"Mã Hoành Lượng, Dương Uy, hai người đứng ở cửa lớp làm gì vậy? Không cho mọi người tan học đúng không?"
Ngay khi Trương Phong đang định nói, lớp trưởng Đường Tiểu Mạn đột nhiên đi tới, đến bên cạnh Trương Phong, kích động hét vào mặt Mã Hoành Lượng và Dương Uy.
Sau khi Vương Hùng và Nhãn Kính nghe thấy lời nói của Đường Tiểu Mạn thì nhanh chóng bước tới chỗ Mã Hoành Lượng, hét lớn: "Mã Hoành Lượng, chuyện của Trương Phong và Diệp Mị không liên quan gì đến các người mà? Chuyện riêng của hai người bọn họ, để cho bọn họ tự giải quyết là được, bây giờ cậu chặn đường ở đây là sao hả?"
Trong lòng Trương Phong vô cùng cảm động khi thấy cả ba người đều đứng lên nói giúp cho mình, dù thế nào đi nữa thì vẫn có ba người trong lớp sẵn sàng ra tay giúp đỡ mình.
Còn Mã Hoành Lượng nhìn thấy nhóm Vương Hùng và Đường Tiểu Mạn đứng ra, anh ta cũng không còn kiêu ngạo như trước, ánh mắt như có chút do dự nhìn về phía Dương Uy bên cạnh.
Dương Uy hơi do dự, sau đó nói thẳng với Đường Tiểu Mạn: "Lớp trưởng, cậu nói thế là sai rồi.
Chúng tôi chỉ chặn Trương Phong, không cho Trương Phong đi.
Nếu người khác muốn đi thì bọn họ có thể đi ngay!"
“Vậy thì tại sao cậu không để Trương Phong đi?” Đường Tiểu Mạn hét lên với đôi mắt ngấn nước.
"Vừa rồi không phải tôi nói rồi à, những gì Trương Phong nói có ảnh hưởng rất lớn đến Diệp Mị, cho nên hôm nay Trương Phong phải giải thích chuyện này với mọi người thật rõ ràng, nếu không, sau này Diệp Mị phải làm người như thế nào?"
Dương Uy nói bằng giọng điệu bình tĩnh.
"Cậu…"
"Tiểu Mạn, cậu không cần nói nhảm với những người này!"
Đường Tiểu Mạn vừa định nói, thì Trương Phong đột nhiên cắt ngang lời cô ấy, sau đó nhìn về phía Dương Uy hỏi: "Hiện tại cậu muốn tôi cho một lời giải thích phải không?"
"Đúng vậy, nếu cậu có thể chứng minh những gì cậu nói trước đây là sự thật, tôi có thể để cậu đi.
Nếu không chứng minh được thì nhất định phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Mị, bằng không thì hôm nay cậu tuyệt đối không có khả năng bước ra khỏi nơi này!" Dương Uy nói một cách đe dọa.
Thật ra, bây giờ Dương Uy đang cố tình làm cho Trương Phong khó xử, bởi vì anh ta cho dù Diệp Mị có thực sự chủ động lên giường với anh hay không thì Trương Phong cũng sẽ không thể trưng ra bất cứ bằng chứng nào.
Chỉ cần Trương Phong không đưa ra được bằng chứng, anh phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Mị.
Trước mặt nhiều người như vậy, việc quỳ xuống xin lỗi một cô gái là một điều vô cùng sỉ nhục đối với một người đàn ông.
Dương Uy chỉ muốn làm cho Trương Phong hiểu rằng không ai chống lại anh ta sẽ có kết thúc tốt đẹp!
Trần Văn Văn ngồi bên cạnh Diệp Mị, trên mặt toàn là vẻ khinh thường, vì cô ta biết hôm nay Trương Phong sẽ phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Mị.
Bằng không, đám người Dương Uy tuyệt đối không để cho Trương Phong đi, cho dù là lớp trưởng nói thay Trương Phong cũng không được.
"Chỉ cần tôi có thể chứng minh những gì tôi nói trước đây là sự thật, thì cậu sẽ để tôi đi, đúng không?"
Trương Phong nhẹ nhàng hỏi Dương Duy.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu có thể chứng minh những gì mình nói lúc trước là sự thật, chúng tôi sẽ thả cậu đi!” Dương Uy nhẹ gật đầu.
"Được, vậy tôi sẽ chứng minh cho cậu xem ngay!"
Trương Phong cười một cách ranh mãnh, sau đó quay đầu nhìn về phía vị trí của Diệp Mị, nhẹ giọng gọi: "Diệp Mị, bây giờ cô hãy nói cho mọi người biết, lời tôi nói lúc trước có phải là thật không?"
Sau khi nghe Trương Phong hỏi xong, sinh viên trong lớp sửng sốt một chút, sau đó mọi người cười rộ lên.
Ngay cả Dương Uy và Mã Hoành Lượng cũng không thể không bật cười, bởi vì theo ý kiến của họ, cách làm hiện tại của Trương Phong chắc chắn là đang tự tìm đường chết.
Diệp Mị là nạn nhân của sự việc này, ngay cả khi Diệp Mị thật sự chủ động muốn lên giường với Trương Phong thì làm sao Diệp Mị có thể thừa nhận khi Trương Phong hỏi câu này trước mặt cả lớp cơ chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...