Phương Chí Hoa kéo ngăn tủ ra, lấy một tập tài liệu rồi đẩy đến trước mặt Trương Phong.
"Cậu Trương, đây là di chúc mà ông Trương để lại khi đang nằm viện, cậu chỉ cần ký lên trên đây một cái thì số di sản này sẽ lập tức thuộc về cậu.
"
"Nhưng có một điểm mà cậu Trương phải chú ý chút.
"
"Ở chỗ nào?"
Trương Phong nhìn di chúc trong tay Phương Chí Hoa, nghi ngờ hỏi.
"Trước khi qua đời, ông Trương đã dặn riêng, nếu cậu muốn thừa kế tài sản của ông ấy thì nhất định phải lấy cô Lâm Phỉ Nhi làm vợ, nếu không thì số di sản này sẽ được quyên góp từ thiện hết.
" Phương Chí Hoa thong thả nói.
"Lấy Lâm Phỉ Nhi làm vợ? Cô gái đó là ai thế! ?" Trương Phong sửng sốt một chút, anh không ngờ được, thừa kế di sản mà lại phải thoả mãn yêu cầu khác.
"Dựa theo quy định được ghi trên di chúc, tôi không thể để lộ ra bất kỳ thông tin gì về cô Lâm hết!" Phương Chí Hoa nói.
"Cái cô Lâm Phỉ Nhi đó, không lẽ là bà già vừa béo vừa xấu?" Trương Phong cau mày hỏi.
"Cậu Trương, thật ra cậu không cần phải lo lắng gì về cô Lâm, dù sao bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, cô ấy có xấu xí thì chỉ cần cậu có tiền, cũng có thể biến cô ấy thành một người đẹp hoàn hảo mà.
"
Phương Chí Hoa cười ha ha, nói.
"Câu này của ông có lý đó! "
Trương Phong sờ mũi, sau đó anh gật đầu, nói: "Được, tôi đồng ý điều kiện! "
"Nếu cậu không còn thắc mắc gì thêm thì bây giờ cậu có thể ký tên lên đó, di chúc sẽ có hiệu lực ngay lập tức!"
Phương Chí Hoa đưa di chúc lên trước mặt Trương Phong.
Đối mặt với một khoản tiền thừa kế khổng lồ, Trương Phong không có lý do nào để từ chối hết.
Đừng nói là bảo anh lấy một người quái dị, dù có bắt anh lấy một con heo nái, anh cũng sẽ lập tức đồng ý.
Dù sao thì trước đây Trương Phong cũng đã chịu đủ nỗi cực khổ khi không có tiền rồi!
Sau khi Trương Phong ký xong, Phương Chí Hoa rút di chúc lại, sau đó lấy một tấm thẻ đen, cung kính đưa cho Trương Phong.
"Thứ này là gì thế?"
Trương Phong nhận lấy tấm thẻ đen kia, nghi ngờ hỏi.
Thiếu gia, đây là thẻ tín dụng American Express Centurion Black Gold card, là thẻ tín dụng cao cấp nhất, được mệnh danh là "Vua của các loại thẻ", được American Express ra mắt vào năm 1999 năm tại Vương quốc Anh.
"
"Cậu có thể cầm tấm thẻ này, hưởng thụ chế độ phục vụ dành riêng cho hội viên cao cấp nhất, có thể tiêu xài thoải mái, không có hạn mức.
"
Trương Phong quan sát tấm thẻ một lát, cười ha hả nhìn hướng về phía Phương Chí Hoa, hỏi: "Ông chắc chắn tấm thẻ này có thể tiêu xài không giới hạn?"
"Đương nhiên, hoá đơn của tấm thẻ này đều nằm trong hoá đơn của công ty dưới tên cậu, mà tổng giá trị của công ty cậu vượt quá mười nghìn tỷ, cho nên chỉ cần là hoá đơn dưới mười nghìn tỷ thì hoàn toàn không có vấn đề gì hết!" Phương Chí Hoa nhẹ giọng giải thích.
"Không thể ngờ được lại còn có loại thẻ tín dụng lợi hại như thế!"
Trương Phong nhếch miệng cười, chuẩn bị lát nữa ra khỏi đây rồi phải thử mới được.
"Đúng rồi, cậu Trương, đây là danh thiếp của tôi, bình thường tôi phụ trách giúp cậu quản lý công ty, nếu cậu gặp phải rắc rối gì thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào!"
Phương Chí Hoa vô cùng cung kính đưa một tấm danh thiếp cho Trương Phong.
"Ừ.
"
Trương Phong nhận lấy danh thiếp, sau đó tiếp tục nói: "Vậy xong xuôi hết rồi thì tôi đi trước nhé.
"
"Để tôi tiễn cậu! " Phương Chí Hoa ân cần nói.
"Không cần đâu, tôi tự đi được rồi!"
Trương Phong tùy tiện vẫy tay, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Phương Chí Hoa.
Năm phút sau, Trương Phong đi ra khỏi thang máy.
"Rầm rầm!"
Hơn mười bảo vệ lập tức lao đến, bao vây Trương Phong.
Trương Phong thấy đám bảo vệ này thì lập tức trợn tròn mắt, có chút lúng túng.
"Tên háo sắc kia, cuối cùng anh cũng xuống rồi.
"
Người đẹp đồ đen bị Trương Phong sờ ngực khi nãy đang bước ra khỏi đám, hai tay chống nạnh, giọng điệu vô khinh thường, nhìn về phía Trương Phong rồi nói.
"Một tên giao đồ ăn như anh mà cũng dám sàm sỡ Quản lí Triệu của chúng tôi, tôi thấy anh chán sống rồi đấy!"
"Cũng không soi mặt vào nước tiểu xem bộ dạng của mình, thật sự là không biết xấu hổ! "
Cô gái đứng ở quầy lễ tân cũng mắng theo.
"Chuyện khi nãy là tôi sai, nhưng tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"
Trương Phong cau mày, nói với người đẹp đồ đen đứng đối diện.
"Tôi muốn thế nào? Anh có biết hay không, mới vừa rồi bị anh chạm vào, tôi đã thấy ghê tởm đến muốn chết.
"
"Vừa nghĩ tới bị loại người như anh sàm sỡ, tôi đã muốn tự tử rồi.
"
Người đẹp đồ đen dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Phong, giọng điệu cực kỳ khinh thường.
"Cô muốn chết thì chết đi, không ai ngăn cản cô hết, làm ơn tránh ra cho tôi, tôi muốn đi ra ngoài!"
Trương Phong nghe xong mấy lời cô ta nói thì hơi tức giận, cái này rõ ràng là sỉ nhục người khác.
Cho nên thái độ của Trương Phong cũng có chút khó chịu.
"Anh muốn đi?"
Người đẹp đồ đen cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào Trương Phong, nói: "Hôm nay anh không xin lỗi tôi thì đừng mong rời khỏi nơi này!"
"Vậy cô muốn tôi xin lỗi cô như thế nào?"
Trương Phong dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đẹp đồ đen, giọng điệu lạnh như băng.
"Anh! quỳ xuống cho tôi, sau đó dập đầu mười cái thì tôi sẽ tha thứ chuyện hôm nay.
"
"Anh mà không dập đầu thì tôi sẽ lập tức đưa anh lên đồn cảnh sát!" Người đẹp mặc đồ đen lạnh giọng đe dọa.
"Đúng vậy, quỳ xuống dập đầu với Quản lý Triệu đi!"
Đám bảo vệ xung quanh cũng nhao nhao lên.
Lúc này, Trương Phong bị vây chặt, vô cùng yếu thế.
Anh thật sự không ngờ người phụ nữ trước mặt lại quá đáng đến thế, bản thân chỉ đơn giản là vô ý đụng vào ngực cô ta một cái, cô ta liền bắt anh quỳ xuống dập đầu?
"Nhãi ranh, còn thất thần ở đó làm gì? Còn không mau quỳ xuống!" Đội trưởng đội bảo vệ nói bằng giọng điệu ra lệnh.
Trương Phong quay đầu nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, không nói gì, tuy anh nghèo nhưng không có nghĩa là anh sẽ chịu khuất phục!
"Triệu Đồng, các người đang làm gì đó?"
Đúng lúc này, sau lưng Trương Phong đột nhiên vang lên tiếng gào giận dữ.
Mọi người ở đây nghe được câu này thì lập tức sững sờ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...