Bên trong nhà xưởng bỏ hoang.
Vương Báo tự mình lấy điện thoại ra và gọi cho Ngô Văn Hùng.
“Bíp bíp…”
Sau khi điện thoại reo hai lần, Ngô Văn Hùng bắt máy, giọng điệu có chút sốt ruột, anh ta hét lên: “Muộn thế này còn gọi cho tao làm gì đấy!”
Hôm nay chuyện của Trương Phong đã giáng một đòn đả kích mạnh cho Ngô Văn Hùng, tâm trạng của anh ta đang rất bất ổn.
“Anh Hùng, em là Vương Báo…”
Vương Báo biết tại sao Ngô Văn Hùng đang có tâm trạng tồi tệ, vì vậy anh ta thì thầm đáp lại.
“Tao biết, có gì nói đi, đừng có nói nhảm với tao!”
Ngô Văn Hùng gầm lên hết cỡ.
“Anh Hùng, em đã chuẩn bị một món quà cho anh, anh có thể đến nhà xưởng một chuyến được không?” Vương Báo cố tình nóng bóng gió, không nói với Ngô Văn Hùng rằng anh ta đã bắt cóc Trương Phong đến nhà xưởng.
Trương Phong lại không chút biểu cảm nhìn Vương Báo, không nói lời nào.
Nếu Dương Uy, Trần Văn Văn và những người khác vẫn còn cố chấp, vậy thì lần này Trương Phong sẽ để họ hoàn toàn hết hy vọng.
Chỉ cần đợi Ngô Văn Hùng đến, hai người họ dù ngu ngốc đến đâu cũng nên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Quà? Quà gì?”
Ngô Văn Hùng hỏi với giọng khó hiểu sau khi nghe những lời của Vương Báo.
“Anh Hùng, chuyện này thì một hai câu cũng không nói rõ được, anh qua đây nhanh đi!” Vương Báo đã bắt đầu tưởng tượng trong đầu Ngô Văn Hùng nhìn thấy Trương Phong sẽ khen ngợi anh ta như thế nào, nói không chừng còn có thể cấp cho anh ta một khu để quản lý.
“Mày làm cái trò gì thế? Sao mà bí ẩn vậy?”
Ngô Văn Hùng càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh Hùng, anh tới đây thì biết thôi, em chuẩn bị cho anh một món quà lớn, tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng đâu!” Vương Báo đắc ý kêu lên.
“Mày chắc chắn không đùa tao?” Ngô Văn Hùng trầm giọng hỏi.
“Anh Hùng, sao em dám giễu cợt anh chứ?”
Vương Báo mỉm cười trả lời.
“Được, vậy bây giờ tao qua, mày chờ tao!”
Ngô Văn Hùng nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Khi Vương Báo nghe thấy tín hiệu bận ở đầu bên kia của điện thoại, anh ta quay đầu lại và nhìn thẳng vào Trương Phong với vẻ mặt đắc ý.
“Trương Phong, anh Hùng sẽ lập tức tới đây, để tao xem mày còn dám kiêu ngạo không. Không phải mày nói anh Hùng nhìn thấy mày sẽ quỳ xuống sao? Tao muốn xem rốt cuộc mày quỳ hay là anh Hùng quỳ!”
Dương Uy sải bước đến gần Trương Phong với giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, nói với Trương Phong.
“Vậy thì cứ mở to mắt ra đi!”
Trương Phong nhìn Dương Uy cười nói.
"Haha…”
Nghe xong lời Trương Phong nói, Dương Uy khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó mặt không biểu cảm nói: "Trương Phong ơi Trương Phong, đến lúc này rồi mà mày còn giả vờ được sao? Nói thật, tao quen biết nhiều người, nhưng chưa thấy người nào chết đến nơi rồi còn mạnh miệng như mày đấy, mày thật sự rất lợi hại!”
“Nếu Ngô Văn Hùng nhìn thấy bọn mày trói tao ở đây, anh ta nhất định sẽ quỳ xuống mà không nói một lời, mày có tin không?”
Trương Phong nhướng mày và hỏi Dương Uy.
"Tin con mẹ mày, bớt khoác lác đi, mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Hôm nay nếu không có Tần Lan thì mày đã bị anh Hùng đánh gãy hai chân rồi, mày nghĩ mày giỏi lắm sao? Tao nói cho mày biết, đồ rác rưởi như mày, dù có cố gắng giãy giụa thì cũng không thoát được vận mệnh thấp hèn đâu, cả đời cũng không thay đổi được.”
Dương Uy chỉ vào Trương Phong với vẻ mặt cực kỳ kích động và hét lên.
“Vậy tại sao chúng ta không đánh cược đi? Nếu Ngô Văn Hùng không quỳ xuống thì mày thắng, và nếu anh ta quỳ xuống thì tao thắng?”
Trương Phong rất bình tĩnh hỏi Dương Uy.
“Được, vậy mày cược cái gì?”
Dương Uy rất vui vẻ đồng ý.
“Đánh cược cái gì à?”
Trương Phong cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Hai chúng ta đánh cược Trần Văn Văn thì thế nào?”
“Mày muốn cược Trần Văn Văn với tao sao?”
Dương Uy lộ ra vẻ nghiền ngẫm, lập tức đồng ý, sau đó nheo mắt nhìn Trương Phong và nói: "Trương Phong, Trần Văn Văn đã bị tao chơi nát rồi, bây giờ mày đánh cược Trần Văn Văn thì có ích gì chứ? Cho dù mày thắng thì làm sao? Chẳng lẽ mày muốn ngủ với phụ nữ đã qua tay Dương Uy tao sao?”
“Không liên quan đến mày. Vấn đề là, nếu mày thua thì trả Trần Văn Văn cho tao, nếu tao thua thì mày muốn làm gì cũng được, dám cược không?” Trương Phong nhướng mày hỏi.
“Ha ha, cược thì cược, tao sợ mày chắc!”
Dương Uy rất tự tin, đồng ý ngay.
“Dương Uy!”
Trần Văn Văn không ngờ Dương Uy sẽ thực sự đồng ý, cô ta vội vàng bước tới và hét lên.
“Ôi, cục cưng yên tâm, anh nhất định sẽ không thua đâu!”
Dương Uy quay đầu lại nhìn Trần Văn Văn, thản nhiên nói.
Thật ra trong mắt Dương Uy, Trần Văn Văn chỉ là một món đồ chơi gọi thì đến, đuổi thì đi thôi.
Dù sao, Dương Uy đã chơi Trần Văn Văn chán rồi, hơn nữa anh ta cảm thấy hôm nay mình sẽ không thua, cho nên đã đồng ý đánh cược với Trương Phong.
“Trương Phong, tôi biết anh vẫn chưa từ bỏ ý định với tôi, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Ai muốn ở bên anh hả? Cho dù hôm nay Dương Uy thua, tôi sẽ không ở bên anh, cả đời này tôi sẽ không ở bên đồ ngu ngốc rác rưởi như anh!”
Trần Văn Văn vô cùng xấu hổ và tức giận chỉ vào mặt Trương Phong mà hét lớn.
“Dương Uy, đồ đặt cược này không nghe lời lắm nhỉ!”
Trương Phong phớt lờ Trần Văn Văn và quay sang nói với Dương Uy.
"Văn Văn, em làm gì thế? Nếu Trương Phong muốn chơi thì chúng ta chơi với nó, dù sao nếu chúng ta thua thì em về với Trương Phong, nếu chúng ta thắng thì đến lúc đó muốn làm nhục Trương Phong thế nào mà chẳng được.”
Dương Uy nói với Trần Văn Văn với nụ cười nửa miệng.
“Nhưng…”
Trần Văn Văn mở miệng nói.
“Làm sao vậy, bây giờ em không thèm nghe lời anh nói hả?”
Dương Uy trừng mắt hét lên.
Thấy Dương Uy sắp nổi giận, Trần Văn Văn bĩu môi nói: “Được, vậy thì cược là được chứ gì, nếu Dương Uy thua thì em sẽ trở về cùng Trương Phong!”
Trương Phong tỏ ra khinh thường, liếc nhìn Trần Văn Văn, rồi nhẹ nhàng nói: “Trần Văn Văn, thực ra có một điều tôi luôn không thể hiểu được. Khi hai chúng ta ở bên nhau, tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời cô, tại sao cô cứ muốn làm khó dễ tôi? Cho dù hai chúng ta đã chia tay, cô cũng không cần phải nhắm vào tôi như thế chứ?”
"Ha ha, tôi chỉ thấy chướng mắt anh không được sao? Tôi chỉ cảm thấy Trần Văn Văn tôi đã từng ở bên canh thật là điều xấu hổ, cho nên tôi muốn gây khó dễ cho anh, tôi muốn làm nhục anh, anh có ý kiến gì không?”
Trần Văn Văn lạnh lùng trả lời.
“Nếu bây giờ tôi nói tôi thực sự rất giàu có, cô có còn chọn chia tay với tôi không?”
Trương Phong nheo mắt hỏi Trần Văn Văn.
“Anh giàu có ư, ha ha!”
Trần Văn Văn nghe Trương Phong nói, cô ta lập tức bật cười, chỉ vào Trương Phong và hét lên: "Trương Phong, anh đang nằm mơ à? Anh chỉ là thằng shipper, có cái rắm gì mà giàu có chứ?”
“…”
Thấy Trần Văn Văn giễu cợt, Trương Phong không khỏi cười khổ trong lòng.
“Rầm rầm rầm!”
Lúc này, bên ngoài nhà xưởng đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Cuối cùng anh Hùng cũng tới rồi!”
Trên mặt Vương Báo hiện lên một tia hưng phấn, sau đó trực tiếp chạy về phía cửa, đưa tay muốn cửa nhà xưởng.
“Vương Báo, nửa đêm nửa hôm mày gọi tao tới đây làm gì?”
Ngô Văn Hùng ngậm điếu thuốc bước vào nhà xưởng, hỏi Vương Báo với giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...