Cùng lúc đó trong phòng VVip.
Dương Uy gần như gọi điện cho tất cả bạn chí cốt của anh ta nhưng không một ai có thể cho anh ta vay tiền.
Người đẹp mặc sườn xám thấy Dương Uy không có tiền thanh toán, vội vàng gọi nhân viên bảo vệ vào, đứng ở cửa nhìn Dương Uy bằng ánh mắt thúc giục.
Nếu hôm nay anh ta không có tiền trả, phỏng chừng đừng hòng rời khỏi nơi này.
"Cậu Dương, anh mau nghĩ cách đi chứ!"
Trần Văn Văn thấy bảo vệ đứng ở cửa, vẻ mặt sốt ruột hỏi.
"Em đừng gấp, bây giờ anh gọi điện cho ba anh, bảo ông ấy chuyển tiền qua!"
Dương Uy bất đắc dĩ nói, anh ta không ngờ chuyện hôm nay phát triển đến mức này.
Chẳng những anh ta không thể làm nhục được Trương Phong mà ngược lại còn bị mất mặt trước bạn học.
"Vậy em đi vệ sinh trước!"
Trần Văn Văn nói xong thì lấy luôn túi xách, đi ra khỏi phòng Vip.
"Tôi cũng đi..."
Dường như Diệp Mị, Tôn Lị cũng sợ Dương Uy mượn tiền của mình nên cũng nói hùa theo, sau đó cùng rời khỏi phòng Vip.
Ba nữ sinh đi vào phòng vệ sinh, Diệp Mị lấy đồ trang điểm ra bắt đầu nhìn vào gương dặm lại lớp trang điểm.
"Văn Văn, Diệp Mị, hai người các cậu có phát hiện Trương Phong giống như thay đổi thành người khác rồi không?"
"Cậu ta thế mà lại có thể lấy ra 210 triệu mời mọi người ăn cơm, hơn nữa hình như trong hộp giao thức ăn của cậu ta vẫn còn rất nhiều tiền đấy!"
Tôn Lỵ vừa rửa tay vừa khẽ nói.
"Mời mọi người ăn cơm thì thế nào? Không phải cậu ta vẫn chỉ là một tên giao thức ăn nhanh thôi sao?"
"Tớ thấy, cậu ta chính là bị Văn Văn đá nên muốn khoe khoang trước mặt Văn Văn hòng lấy lại sĩ diện mà thôi."
Diệp Mị cực kỳ khinh thường nói.
"Lúc đó mắt tờ mù nên mới quen thứ nghèo mạt rệp như Trương Phong.
Bây giờ nghĩ lại tớ còn thấy hối hận đây này.
Anh ta lấy tiền để dành một năm mời mọi người ăn cơm, theo tớ thấy phỏng chừng còn vay tiền trên mạng nữa đấy.
Không biết anh ta có phải não úng thủy không nữa?" Trần Văn Văn khinh khỉnh nói.
"Thì đấy, cậu ta đúng là sĩ diện hão!" Tôn Lị bĩu môi nói.
"Bộp!"
Đúng lúc này, một gã tóc vàng bước vào phòng rửa tay, vỗ lên mông Trần Văn Văn, lè nhè nói: "Người đẹp, qua bên đó uống với anh vài ly chứ?"
Trần Văn Văn bị người khác vỗ mông, lập tức xoay người giơ tay lên tát ngược lại một cái.
"Thứ không biết thân biết phận.
Với bộ dáng như giẻ rách của anh mà cũng muốn mời tôi uống rượu à, anh xứng sao?"
Từ sau khi đi theo Dương Uy, mắt của Trần Văn Văn cao hơn đầu, tính tình cũng thay đổi rất lớn.
Hơn nữa hôm nay Trương Phong mời mọi người ăn cơm khiến Trần Văn Văn khó chịu.
Lúc này lại có người đến sàm sỡ cô ta, đương nhiên càng khiến cô ta nổi nóng với gã ta.
Sau khi gã tóc vàng bị Trần Văn Văn tát một bạt tai, đầu tiên gã ta hơi ngớ người, sau đó sờ mặt hét lên: "Đồ gái điếm, đừng có mà lên mặt!"
"Á!"
Gã tóc vàng vừa nói xong, sau đó kêu lên thảm thiết rồi té quỵ trên mặt đất.
Trần Văn Văn thừa dịp gã tóc vàng không chú ý, nhấc giày cao gót lên.
"Sau này nhớ mở to mắt mà nhìn cho rõ, bà đây không dễ chọc đâu!"
Trần Văn Văn lạnh lùng nói xong rồi sải bước đi thẳng ra ngoài.
"Đồ ranh con, cỡ như cậu mà cũng dám mời Văn Văn nhà chúng tôi uống rượu sao?"
"Tôi thấy cậu buồn nôn chẳng khác nào Trương Phong cả!"
Diệp Mị khinh thường nhìn gã tóc vàng, khinh khỉnh châm chọc một câu, sau đó cũng rời khỏi phòng rửa tay.
"Ba con điếm, chúng mày hãy đợi đấy!"
Gã tóc vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ hô lên.
Mà đám ba người Trần Văn Văn, Diệp Mị, hoàn toàn không để ý gì tới gã tóc vàng, trực tiếp trở về trong phòng Vip.
Sau khi đi vào phòng, Trần Văn Văn phát hiện Dương Uy vẫn còn đang gọi điện thoại với ba anh ta.
Hơn nữa mơ hồ còn có thể nghe được tiếng mắng chửi của ba Dương Uy, vì vậy bầu không khí trong phòng Vip rất nặng nề, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nói chuyện.
Trần Văn Văn biết bây giờ tâm trạng của Dương Uy không tốt, cho nên cũng không nói việc mình bị người khác sàm sỡ trong phòng rửa tay cho anh ta biết.
Hai mươi phút sau ba của Dương Uy lái xe đến nhà hàng Túy Tiên.
Dương Uy thấy được xe của ba mình thì vội vàng chạy ra hô lên: "Ba, rốt cuộc ba cũng đến rồi!"
"Bốp!"
Người đàn ông trung niên vừa xuống xe, liền đi thẳng tới chỗ Dương Uy tát vào mặt anh ta.
Sau đó trừng mắt mắng nói: "Đồ phá của, mày nghĩ mày là ai? Ăn một bữa cơm mà tốn của bố mày 210 triệu.
Lát nữa về nhà tao sẽ tính sổ với mày..."
Bạn học nhìn Dương Duy, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Bọn họ quen biết Dương Uy lâu như vậy nhưng chưa từng thấy Dương Uy chật vật như lúc này.
Còn Dương Uy bị ba anh ta tát tai trước mặt cả lớp, đương nhiên cũng thấy mất sạch mặt mũi.
Anh ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Phong, nếu hôm nay không phải Trương Phong thì anh ta sẽ không mất mặt như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...