Cố Tư Vũ hoảng hốt quay sang nhìn hắn.
Hắn không phải đang đùa đấy chứ? 500 tỷ không phải cái giá nhỏ đâu.
Nhưng mà bất quá trông bộ dáng của Tu Thần Khước chẳng có chút nào giống như hắn ta đang đùa cả.
Tư thái ung dung ngồi bắt chéo chân, nhìn xuống phía dưới sàn đấu giá.
Gương mặt không biểu hiện cảm xúc, trên vầng trán tinh tế cũng chỉ thấy sự lạnh bạc cùng uy nghiêm.
Khí chất vương giả không tự chủ toát ra.
"500 tỷ lần một." Adam không dám chậm trễ nói qua micro.
Cậu ta vừa rồi bị doạ cho sửng sốt chốc lát, ông chủ nhà cậu lại tự bỏ tiền của mình ra mua thứ vốn thuộc về mình?
Không chỉ Adam mà ngay cả nhóm Lôi Báo lẫn mọi người có mặt trong hội trường đều một phen hú vía.
Bọn họ đều biết hắn là kẻ có tiền, nhưng mà hắn chơi vậy rồi ai dám chơi lại hắn nữa chứ hả?
Trả giá 500 tỷ cho một sợi dây chuyền chắc hẳn trên đời không có ai dám ngoài Tu Thần Khước hắn đâu.
"Anh Tu, người ta ra giá 180 tỷ, anh nhảy tận lên 500 tỷ làm cái gì?" Thẩm Kiêu trợn ngược mắt chó.
Tu Thần Khước không thèm chú ý cậu ta.
Hoắc Bắc Cảng nói chen vào "Đúng vậy, Khước, cậu có chắc muốn lấy cái thứ không có giá trị gì kia không?"
Tu Thần Khước không trả lời, việc gì hắn quyết định đều không thể thay đổi được.
Khuôn mặt người đàn ông như được tạc từ khối băng lạnh ra, tỉ mỉ mà lại thêm phần nghiêm chỉnh.
Cố Tư Vũ cũng cảm thấy đồng tình a, cô thiết nghĩ sợi dây chuyền kia cùng lắm chưa đến 200 tỷ đâu.
Hắn lại trả giá cao ngất như vậy chính mình thiệt mất đi bao nhiêu.
Cô ở trong bản năng phụ nữ nổi tính tiết kiệm tiền, mặc dù kiếp trước nói không ngoa cô chính là kẻ phá của nhất.
Mỗi tuần ở trong dinh thự đại náo thiên cung, không đốt vườn tược thì đốt phòng, không đốt phòng thì đập phá.
Thế cho nên từ khi trọng sinh lại cô luôn giữ bản tính tiết kiệm tiền mặc dù không phải tiết kiệm cho mình...
"Cái kia, anh có phải mua đắt quá rồi hay không?" Cố Tư Vũ không tự chủ thốt lên.
Xong cô ngay lập tức ngậm miệng, oa, cô vừa mới nói cái quái gì thế? Cho dù có đắt hay không thì cũng đâu liên quan tới cô a?
Cố Tư Vũ vặn chặt vạt váy bên dưới thân mình, mồ hôi giăng kín lòng bàn tay, đúng thật là cái miệng hại chết cái thân rồi...
Tu Thần Khước lười biếng ghé mắt, đôi mắt tăm tối mà trầm lắng, lạnh lùng như hòn hắc diệu thạch ngâm trong nước biển đêm đông, không sắc mà nhìn chăm chú cô.
Sau lưng Cố Tư Vũ đổ mồ hôi càng nhiều, dây thần kinh căng tới mức như thể bất cứ khi nào cũng có thể đứt mất.
Chúa ơi, cô chỉ là buột miệng nói ra mà thôi có được không hả?
"Không đắt." Hắn trầm giọng đáp.
Vì hắn thấy cô có vẻ thích nó, cho nên hắn mới tính mua.
Loại cảm giác nuông chiều quen thuộc giống như là vốn đã từ lâu ngấm sâu vào trong mạch máu, Tu Thần Khước hồn nhiên không nhận ra rằng bản thân đang hành động kì lạ việc gì.
Cho đến khi Adam tuyên bố chốt vật phẩm kia với mức giá 500 tỷ, Tu Thần Khước mới giật mình.
Hắn đột nhiên muốn mua sợi dây chuyền đó làm cái gì?
Tại sao lại phải quan tâm tới việc cô thích nó hay không thích?
Tu Thần Khước khó chịu nhíu mi, đau đầu nâng trán.
Tình trạng của hắn hiện tại càng lúc càng tệ hơn...
"Anh Tu, bọn tôi đều bắt chuyện với anh, anh khinh thường không thèm trả lời.
Bây giờ Cố tiểu thư mới hỏi anh một câu, anh liền mở miệng ra rồi? Đây có phải anh phân biệt đối xử quá hay không vậy hả?" Thẩm Kiêu leo lẻo mồm miệng nói nói.
Cố Tư Vũ nhìn Thẩm Kiêu một cái "Cậu muốn bị vả miệng à?" Cậu ta chính là điển hình cho việc không sợ trời không sợ đất a.
Lắm mồm như vậy, mới bị cảnh cáo thôi xem chừng còn chưa biết sợ đâu.
Thẩm Kiêu nhướn người khoác tay lên thành ghế phía sau lưng cô, nhoẻn cười "Không muốn, ai lại đi muốn bị vả miệng chứ? Tôi chỉ muốn được yêu thương thôi nha."
"Hừ, cậu như vậy mới chính là không có ai yêu."
"Cô đừng có nói những lời làm tổn thương nhau như vậy chứ..." Cậu ta tỏ ra uỷ khuất.
Hoắc Bắc Cảng ngồi bên cạnh cười trêu chọc "Ở đây một hội chó độc thân, cô nói như thế là vơ đũa cả nắm đó."
Tu Thần Khước nhàn nhạt nhìn qua, sau đó cũng không nói gì.
Thời điểm buổi đấu giá diễn ra gần tới cuối, nhân vật chính mới xuất hiện.
Sàn đấu giá đèn chiếu sáng loé, một chiếc cũi sắt lớn được kéo ra đoạt hết tất cả ánh mắt tò mò của quần chúng xung quanh hội trường.
Adam chầm chậm kéo tấm màn che xuống, một tiếng rống lớn vang lên đinh tai nhức óc.
"Cái gì? Là một con bạch hổ sao?" Tiếng ai đó thán phục kêu lên.
"Quá là không dám tin rồi!"
Cố Tư Vũ nhìn tới sàn đấu giá, một con bạch hổ uy mãnh cùng ngạo khí của thú dữ sơn lâm đi loanh quanh trong cũi sắt.
Thi thoảng nó còn hung hăng gầm thét, doạ cho xung quanh quần chúng sợ một phen kinh hồn táng đảm.
Đại bạch hổ này một thân lông trắng muốt như tuyết, vằn đen dọc sống lưng.
Dáng đứng ngông cuồng, thật quá khí thế đi.
Cố Tư Vũ mắt sáng như sao, ngoại trừ kiếp trước từng trông thấy qua một lần thời điểm Tu Thần Khước đem về Tu gia thì chưa từng nhìn thấy nó thêm lần nào.
"So với mấy con chó mà Thẩm Kiêu nuôi có điểm gì khác nhau à?" Lục Thiếu Sơ nhàm chán liếc nhìn qua, đối với anh chẳng qua cũng chỉ là một con thú cảnh tầm thường.
"Không thấy khác." Tu Thần Khước lười biếng đáp.
Bạch hổ là loài thú cực kì quý hiếm, trên thế giới không có nhiều, để có thể mang nó ra đấu giá thì cô chưa từng thấy bao giờ.
Vậy mà bọn họ có thể nói chỉ con thú cảnh tầm thường?
"Đại bạch hổ giá khởi điểm 800 tỷ."
Cố Tư Vũ suýt chút nữa giật mình mà chết.
Oa, có phải cái giá quá mức lớn rồi không hả? Làm gì có ai dám trả cái giá lớn tới như vậy được chứ?
Khắp sàn đấu giá im phăng phắc, không ai dám ngã giá tiếp.
"900 tỷ." Từ phía cửa một người phụ nữ ung dung bước vào, giọng nói rất êm tai, tựa như tiếng suối nước chảy vang lên.
Cố Tư Vũ theo bản năng xoay mình, phát hiện ra người vừa mới bước vào chính là Lãnh Ly.
Sắc mặt Cố Tư Vũ liền trầm xuống, Lãnh Ly trở về bên cạnh Tu Thần Khước mới là đương nhiên.
Cô bỗng dưng cảm thấy chạnh lòng, đứng dậy từ trên ghế bên khán đài đi cách xa khỏi Tu Thần Khước bốn cái ghế.
Phía bên này có Lục Thiếu Sơ cùng Thẩm Kiêu.
Cố Tư Vũ yên lặng không nói gì.
"900 tỷ lần một."
"900 tỷ lần hai..." Adam nhìn quanh sàn đấu giá một lượt cũng không có ai dám ngã giá thêm.
Lãnh Ly tiểu thư kia định chơi trội à?
Tuy rằng Adam biết rằng Lãnh Ly tiểu thư là thanh mai trúc mã bên cạnh ông chủ nhiều năm, gia thế vô cùng khủng nhưng cậu cũng không nghĩ được ra cô ta có thể trả một cái giá lớn tới mức như thế.
"Chốt bạch hổ 900 trăm tỷ." Cậu tuyên bố qua micro.
"Thật lợi hại..."
"Cô ấy là ai vậy?"
"Chắc chắn gia thế không tầm thường đâu..."
Lãnh Ly nhếch môi cười, uyển chuyển đi đến bên cạnh Tu Thần Khước.
Trong nhất thời Cố Tư Vũ cảm giác được ả ta đang nhìn mình, nhưng chẳng qua chỉ là trong giây lát.
Cô ngước mắt lên, trái tim trong lồng ngực căng thẳng nhảy nhót.
Lãnh Ly tự nhiên như thể việc ả ta làm là thường xuyên, trên khoé môi lạnh lùng của người đàn ông nhẹ nhàng hôn xuống.
"Khước, anh chờ em có lâu hay không?" Lãnh Ly nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói.
Tu Thần Khước chỉ hơi nhíu mi, xong cũng không bài xích ả ta cũng không từ chối, nhàn nhạt nâng mắt nhìn Lãnh Ly một cái không rõ tâm tình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...