Cố Tư Vũ da đầu căng thẳng, cảm thấy sau gáy mình thật lạnh.
Cô mím chặt môi mỏng, không muốn tiếp tục ở chỗ này nói chuyện, nếu không chẳng may chọc phải cái đại ma đầu tâm tính khó đoán ở đằng kia, mạng nhỏ của cô sợ rằng không giữ được.
Cô vặn vẹo mấy đầu ngón tay bên dưới thân người, đầu óc linh hoạt suy tính xem làm cách nào thoát khỏi đây.
Lén lún nhìn qua Tu Thần Khước ngồi ở bên cạnh mình, lại vô tình đụng trúng ánh mắt lạnh như băng đang chuyên chú dò xét trên người cô.
Tức thời cúi mặt, trong lòng thấp thỏm bất an...
Ông trời a! Cô cũng chỉ là chạy qua cứu nguy mà thôi, không nghĩ tới bản thân lại rơi vào cục diện như thế này.
Chính mình đem mình thả vào bát quái đã đành, hắn trực tiếp một đao giết cô đi còn hơn cứ khủng bố tinh thần bằng ánh mắt đó, sớm hay muộn rồi cô cũng bị bức chết.
Tu Thần Khước nhàn nhạt thu ánh mắt về, đối với hành vi của cô dường như không mấy quan tâm đến mà chỉ cảm thấy cô có biểu cảm như vậy, thật giống một con mèo hoang nhỏ sợ người.
Hắn đem tay hờ hững để dưới xương viền hàm nâng mặt mình, cánh môi hoa hồng hơi vểnh lên, nhấp thêm hai ngụm rượu.
Xem ra, việc điều trị mà Lục Thiếu Sơ nói hắn cần phải cân nhắc lại.
"Khước, sắp tới giờ rồi." Lôi Báo ngồi đối diện hắn hút sang điếu thuốc thứ ba, mới lười biếng di đầu lọc thuốc lên gạt tàn dập tắt đốm lửa đỏ, anh trầm giọng nói.
Cùng với lời nói của Lôi Báo, Hoắc Bắc Cảng, Lục Thiếu Sơ và Thẩm Kiêu đồng nhất đứng dậy ở trên ghế lô.
Sắc mặt nghiêm túc, tình thế như vậy không khỏi khiến cho người khác cảm thán.
Bốn người đàn ông khí thế ngút trời, oai nghiêm dời núi lấp sông.
Dậm chân một cái Kinh Đô rung chuyển bảy hồi, tràng khí bao quanh, tản ra sự áp bách khổng lồ chao đảo.
Như thể tất cả sự hoàn hảo ở trên thế gian đều hội tụ về chỗ này, đoạt hết tất cả mọi ánh nhìn của nữ nhân trong buổi yến tiệc, thậm chí ngay cả đàn ông từ thẳng cũng bị bẻ thành cong.
Tu Thần Khước không nóng vội, ngón tay tinh tế xoa xoa vết sẹo trên trán mình.
Có chút ẩn ẩn đau, nhưng mà bất quá cũng chẳng ảnh hưởng nhiều.
Hắn lười biếng ghé mắt, nhìn sang phía Cố Tư Vũ ngồi.
"Cô đi theo tôi." Tiết âm hắn trầm, đều đặn vang lên.
Cố Tư Vũ nghe vậy thần sắc khẽ run, giống như trên đầu mình ba gạch hắc tuyến hiện ra.
Tại sao cô phải nghe lời hắn đi chung chứ?
Cố Tư Vũ thử thăm dò mở miệng "Đi nơi nào a?" Cô không dám chắc hắn nhớ ra cô hay chưa mà đột ngột thay đổi thái độ như vậy, vẫn là tránh voi chẳng xấu mặt nào...
Tu Thần Khước trầm mặc hồi lâu "Sẽ sớm biết." Hắn tiết kiệm lời nói với cô hai từ xong cũng không tốn quá nhiều thời gian ở đây.
Cố Tư Vũ tò mò muốn biết nhưng lại không có lời giải đáp cùng lá gan đối với đại ma đầu hắn thắc mắc, đại ma đầu nói cái gì thì đại ma đầu đều đúng.
Hắn thẳng tắp đứng dậy từ trên ghế lông thú, người đàn ông cao xấp xỉ một mét chín mươi, nhất là khi đứng bên dưới ngọn đèn neon mờ ảo trông hắn nổi bật hơn bao giờ hết.
Giống như đứa con được thượng đế ưu ái mà cũng giống như hậu duệ của ma quỷ, đang chảy trong mình hai dòng máu trái ngược nhau.
Mái tóc đen như muốn nuốt chửng cả ánh sáng, ẩn dưới những lọn tóc rậm rạp là cặp mắt dài hẹp đúng tiêu chuẩn.
Sống mũi cao tinh tế, từng đường nét đều toát ra hơi thở của sự quyến rũ, khuôn mặt thuần hoá chúng sinh, có thể nói vì sắc đẹp của hắn mà khiến nhân gian loạn lạc.
Gò má Cố Tư Vũ thoáng ánh hồng, người đàn ông cực phẩm như vậy lại yêu cô cố chấp đến cuồng.
Loại chuyện tưởng rằng chỉ có trong phim điện ảnh không ngờ lại áp dụng ngoài đời thật, hơn nữa còn đối với cô gái bình thường như cô...
"Adam, bắt đầu đi." Hắn mở miệng nói.
Adam tuân mệnh thưa "Tôi hiểu rồi." Cậu ta nhìn qua phía cô mỉm cười đại khái biểu đạt ý nói thật may vì có cô giúp đỡ.
Cố Tư Vũ ngược lại trừng chết cậu ta, cười cái quái gì mà cười chứ hả? Đem cô quẳng vào bát quái còn chưa đủ à?
Khoé môi Adam co giật ba cái, sau lưng bịn rịn một tầng mồ hôi mỏng, cố gắng lảng tránh ánh mắt sắc như đao của cô.
Sao mà Cố tiểu thư lúc tức giận giống với ông chủ tới thế kia chứ? Tướng phu thê có thật à? Bất quá cậu làm như vậy là hi sinh một người vì nhiều người a, không thể trách được...
Sau đó Adam cùng hai anh em Hắc Huyền, Hắc Bạch rời đi trước.
Tu Thần Khước nhấc chân, tiến về phía trung tâm yến tiệc.
Theo sau đó còn có Lôi Báo, Lục Thiếu Sơ, Hoắc Bắc Cảng, Thẩm Kiêu và Lôi Đồng.
Calibhoe bề ngoài tuy chỉ là một khách sạn trông có vẻ hào nhoáng nhưng thực chất chính là địa điểm hấp dẫn của người trong giới hào môn, hoặc những kẻ tầm thường muốn mở rộng quan hệ trèo cao bước vào thượng lưu và tìm kiếm kim chủ chống lưng.
Cố Tư Vũ đi cách xa Tu Thần Khước một đoạn, len lén nhìn tấm lưng kiên cường của hắn, mỗi bước đi hắn đều ung dung dứt khoát.
Cùng với nhóm Lôi Báo ở bên cạnh, tất cả mọi người xung quanh không nói cũng biết điều tránh đường.
Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ có, ghen tị có, thậm chí là cả căm thù.
Kiếp trước mọi việc liên quan đến Tu Thần Khước cô đều không quá quan tâm, cho nên cụ thể thì buổi tiệc này thực chất là che màn cho cái làm ăn phi pháp gì trong hào môn thì cô không rõ.
Cũng chỉ tìm hiểu qua loại hình tiệc này bốn năm tổ chức một lần dưới quyền kiểm soát của nhóm Lôi Báo.
Bây giờ không có Adam hay Hắc Huyền Bạch ở đây, mà đám người Lôi Báo này kiếp trước cô chưa từng thân quen cũng như trò chuyện qua, cho nên cũng không thể trực tiếp hỏi bọn họ.
Cố Tư Vũ cầm máy điện thoại, viết tin nhắn gửi cho Tri Tiết.
[Anh đang ở đâu?] Đi lâu như vậy không phải để quên cô ở chỗ này luôn rồi đấy chứ?
Ngay lập tức cô liền nhận được tin nhắn hồi âm.
[Tôi có chút việc, chờ tôi một chút nhé.]
[Nhưng mà buổi tiệc thực sự mà đám người bọn anh nói tới là gì thế?]
Tri Tiết dẫn cô đến chỗ này thì chắc hẳn anh ta cũng phải biết đằng sau tấm màn che là việc gì đang diễn ra.
[Chỉ đơn giản là buổi đấu giá thôi.]
Cô Tư Vũ nhận được tin nhắn hồi âm thứ hai, không khỏi sửng sốt.
Thì ra là một buổi đấu giá sao? Chẳng trách nhóm người Tu Thần Khước tề tựu đông đủ như vậy.
Cô đã từng nghe qua quy chế hoạt động của Hắc Đạo, hoạt động rửa tiền thông qua bằng việc tổ chức các buổi đấu giá ngầm để tránh tai mắt của chính phủ nhòm ngó, thời gian được cố định vào bốn năm một lần.
Nhưng có gì đó không đúng lắm.
Theo như cô biết về việc đấu giá thì chẳng phải cứ mỗi đầu tháng sẽ được tổ chức một lần hay sao? Lại trở thành bốn năm một lần cũng quá kỳ quái đi...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...