Dung Tiếu chạy đến, bám víu lấy khuỷu tay Tử Sâm.
"A Sâm, anh vừa rồi đi đâu vậy?" Khuôn mặt cô gái xinh đẹp ưa nhìn, trang điểm nhạt, chắc do vừa mới chạy mệt cho nên mồ hôi còn theo trán lấm thấm ra, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Cục diện bế tắc được giải thoát, Tử Sâm quay sang nhìn Dung Tiếu, nhẹ nhàng nói "Sao lại chạy rồi? Anh đã nói với em đi giày cao gót không được chạy kẻo ngã, em quên sao?"
Cô gái chu môi, giọng mè nheo "Tại anh đi đâu mất, làm em tìm mệt muốn chết đó."
Tử Sâm mỉm cười, đuôi mắt hơi cong lên "Được rồi, anh chỉ là gặp lại người quen trò chuyện vài ba câu mà thôi."
"A?" Dung Tiếu chớp chớp mắt, sau đó nhìn tới Cố Tư Vũ cùng Trình Thần ngồi ở trên ghế sa lon "Là hai người này ạ?"
Tử Sâm gật đầu "Đúng vậy."
Cố Tư Vũ cùng Tri Tiết cũng mỉm cười lịch sự coi như chào hỏi, một màn như vậy không lâu qua đi, Tử Sâm cùng Dung Tiếu rời khỏi.
Lúc Tử Sâm bước qua cô, bất tri bất giác nhìn thêm một lần nữa, trong tâm thực không cam...
Cô nhận ra ánh mắt của Tử Sâm đối với cô gái ấy cũng giống như trước kia anh với cô còn ở bên nhau, anh mỉm cười ôn hoà như nắng ấm nhẹ nhàng xoa tóc cô, giọng nói trầm trầm từ tốn.
Thời gian của cô là một kiếp trước, thời gian của anh là nửa năm kiếp này, chúng ta gặp lại nhau, chỉ tiếc là không dành cho nhau nữa.
Trong lòng vẫn có chút gì đó rất gian nan, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Cố Tư Vũ khẽ mỉm cười.
Anh tìm được hạnh phúc cho riêng mình, anh nghĩ cô là người rời bỏ anh trước để đi tìm lương duyên khác.
Nhưng anh đã sai triệt để, cô hiện tại ở trong mắt lương duyên kia của mình chỉ là con số không tròn trĩnh mà thôi...
Tu Thần Khước đã quên mất cô là ai, quên mất hắn đối với cô từng dung túng chiều chuộng thế nào, nghĩ tới đây thôi khoé mắt Cố Tư Vũ không tránh khỏi có chút chua chát.
Vừa mới quay đầu muốn nói gì đó với Tri Tiết, nhất thời lại thấy anh xuyên qua đám người đang khiêu vũ nhìn về phía cổng đại sảnh rộng lớn, sắc mặt mang theo phần nghiêm trọng.
Cố Tư Vũ tò mò tầm mắt cũng đem liếc qua rơi vào huyền quan, con ngươi loé lên tia ánh sáng nhàn nhạt.
Trong lòng cô thời khắc này thất kinh bao nhiêu cũng chỉ có bản thân mình mới biết, vừa trông thấy đạo bóng dáng quen thuộc kia cả người cô nhất thời lạnh đi vài phần.
Tu Thần Khước, không nghĩ được ở nơi này chạm mặt hắn.
Cố Tư Vũ cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc muốn chết, loại yến hội lớn có tầm ảnh hưởng như thế này Tu Thần Khước thân là người đàn ông quyền thế ngút trời bậc nhất Kinh Đô làm sao có thể thiếu mặt mũi đây?
Hắn sẽ đến những nơi như thế này, mới chính là bình thường.
Đêm nay Tu Thần Khước mặc toàn thân tây trang tẻ nhạt như mọi khi đồng nhất một màu từ trên xuống dưới đều đen, ngũ quan người đàn ông trước sau lạnh bạc như một nhưng lại nhiều vài phần khí tức lười biếng.
Hắn bên cạnh luôn có cảnh vệ đi theo, ba người, Adam cùng Hắc Bạch và Hắc Huyền.
Ngoài ra, đằng sau lưng còn có thêm những đại nhân vật nào cô không trông thấy rõ bởi vì toán người khiêu vũ che mất tầm nhìn.
Hắn bước từng sải chân dài thong thả từ huyền quan bước vào đi ở trên thảm lông vàng, sự xuất hiện của hắn luôn tạo ra địa chấn lớn như vậy, giống như là mặt trời thứ hai thu hút bất cứ những ai nhìn vào.
Chung quanh không gian còn đang sôi động nhảy múa lập tức giống như bị phong toả, yên lặng một cách lạ kỳ, trong mắt những nữ nhân ở đây nhất thời lại nhiễm hoa đào.
Buổi dạ tiệc này soái ca không ít, mỹ nhân lại càng không thể đếm xuể.
Chẳng qua là bọn họ so ra với người đàn ông này mất màu bao nhiêu.
"Các vị, hiện tại người chủ trì dạ tiệc sắp xuất hiện cùng bằng hữu của ngài, đề nghị trật tự a!" Bên khán đài của đại sảnh một người đàn ông trung niên cầm micro nói.
Mọi người từ rung động lại hoá kinh diễm, tức thời không gian tĩnh lặng tới độ một âm thanh cũng không có đứng nép về một bên nhường đường cho đám Tu Thần Khước đi đến.
Khung cảnh rõ ràng hiện ra, Cố Tư Vũ nhìn xuyên suốt, thẳng tới khi trông thấy bên cạnh hắn còn có một mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều, bộ dạng cực kỳ xuất sắc.
Mái tóc đen dài hơi quăn như những vẩn sóng thả sang một bên mặt, từ phương hướng Cố Tư Vũ nhìn lại vô cùng nhìn rõ khuôn mặt cô ta.
Đó không ai khác ngoài Lãnh Ly!
Tu Thần Khước dường như từ bản năng vốn có cảm nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, đột ngột nâng mi nhìn thẳng hướng cô một cái, cho dù khoảng cách rất xa cũng đâm tới trên người cô được vài nhát trí mạng.
Ánh mắt của hắn đen nháy, thanh nhuận lương bạc, không hề mang độ ấm...
Cố Tư Vũ giật mình tới thâm tâm cũng nhảy dựng, vội vàng quay mặt đi.
Thật lâu sau, tim trong lồng ngực vẫn đập thật hỗn loạn không thể nào mà kiểm soát nổi.
Nhưng hắn ta không nhìn cô quá ba giây liền quay đầu, thẳng tắp hướng phía trên mà đi.
Thậm chí, ngay cả hình ảnh của cô còn chưa nhìn rõ...
Cố Tư Vũ cúi thấp mặt, hai bàn tay vô thức vo chặt, cầu vai nhỏ khẽ run run.
"Làm sao vậy?" Nam nhân bên cạnh đập nhẹ tay lên vai cô, giọng nói nhẹ nhàng.
Cô định thần, thanh sắc hỗn loạn cũng từ từ ổn định lại.
Lắc đầu vài cái "Không sao, chỉ là có chút mệt..."
Tri Tiết nâng mặt cô đối diện với anh, tự nhiên áp mu bàn tay lên trán cô, anh hơi nhăn mi "Không có bị sốt mà? Hay là ban nãy ăn cái gì lạ bụng rồi?"
Cố Tư Vũ câu khoé môi gượng cười "Không a, ở chỗ đông người lâu quá thường xuyên bị như vậy."
Vừa dứt lời nam nhân đã ôm cô vào trong lòng, chưa đợi cô lên tiếng liền thẳng phía đại sảnh khiêu vũ đi đến "Chúng ta cùng nhảy một khúc, hoạt động nhiều sẽ khiến cô khoẻ hơn đấy."
Từ hướng chính đại điện sảnh Adam ánh mắt tinh anh cho nên chỉ cần quyét qua một cái lập tức đã thấy được phía xa xa một đạo hình bóng quen thuộc.
Anh hơi sửng sốt, đi đằng sau Tu Thần Khước khẽ kêu lên "Tu tiên sinh, kia giống như là Cố tiểu thư." Đồng thời anh cũng hạ thấp giọng không muốn để cho người phụ nữ Lãnh Ly kia nghe được.
Tu Thần Khước lần nữa ghé mắt nhìn thoáng qua bóng dáng phía xa kia, tuy không nhớ ra cô ta nhưng mà hắn lưu trữ rất nhiều tấm ảnh ở dinh thự, ở công ty, thậm chí bất cứ phương tiện cảm ứng nào cũng đem đặt thành hình nền.
Cho nên, nhất thời vô cùng quen mắt.
Cô đang bị một nam nhân kéo tay đi, tình cảnh của hai người khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải hiểu lầm thành tình nhân.
Mâu quang hắn hơi loé ra tia sáng rồi vụt tắt giống như chỉ là ảo ảnh, nữ nhân kia bộ dáng rúng động lòng người, toàn thân váy dài hồng thẫm, khuôn mặt trang điểm tinh tế không quá nổi bật nhưng mà đẹp nhất là đôi mắt đó của cô.
Hắn chưa bao giờ từng nhìn thấy đôi mắt đẹp tới như vậy, mấy ngày trước khi chính mình trông thấy tấm ảnh của cô hắn đã để tâm tới đôi mắt, mắt cô tựa phỉ thuý to tròn lại đen nháy lúc nào cũng ươn ướt nước giống như con mèo nhỏ bị người khác bắt nạt, hai hàng lông mi dày dặn cong vút.
Hiện giờ thấy nam nhân khác kéo tay cô đi thân mật hắn cũng không nhiều lời, sắc mặt từ đầu chí cuối không hề thay đổi tiếp tục bước đi.
Adam đi đằng sau hết hồn nhìn màn cảnh kia nam nhân nắm tay Cố tiểu thư, tay còn lại ôm eo, trong lòng thầm khấn phật sau này khi ông chủ phục hồi trí nhớ không có nhớ những điều này...
Bằng không, thiên hạ sợ rằng phải hứng chịu một trận đại nạn long trời lở đất.
Cậu ta rút máy điện thoại nhanh nhẹn bấm dãy số gọi đi, rón rén đứng sang một góc chỉnh giọng mình nói thật nhỏ "Buổi tiệc hôm nay nhà báo dẹp hết đi, qua cửa cũng nhớ kiểm soát đừng cho ai mang theo máy ảnh..."
"Tôi nói thế nào thì làm thế ấy đi a, cậu nhiều lời làm gì hả? Có muốn sống hay không? Muốn sống thì làm như tôi nói, kẻo thời gian sau này hối hận cũng không kịp." Adam trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng đã sớm hoá thành tro tàn nguội lạnh.
Thật là, cậu cũng có phải bảo mẫu đâu? Ngay cả chuyện tình cảm cũng phải đi theo giải quyết cho hai người nữa, thật muốn chết quách đi cho rồi...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...