Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt


Cơ hồ là ba ngày sau hôm tay hắn bị thương, nó vẫn chưa quay trở về nhà.


Nhất định là bà ngoại ở nhà sẽ rất lo lắng, mà lại bởi vì bản tính đơn thuần tốt bụng của trẻ nhỏ, nó cũng không nỡ bở lại hắn một mình.
Cho nên cuối cùng mới đưa đến quyết định chính là cả hai người rời khỏi nơi này.


"Anh đẹp trai, chúng ta bỏ trốn nha!"

Hắn nghe vậy, có chút không ngờ đến, chỉ nhàn nhạt đáp "Anh không có nơi nào để đi."

"Anh đi chung với Tiểu Vũ a, Tiểu Vũ nuôi anh!" Con bé chắc nịch khẳng định, ánh mắt sáng rỡ như sao.


Hắn nghe nó nói vậy, thần sắc nhất thời nhiễu loạn, nhưng rất nhanh che giấu tất cả tại nơi đáy mắt, nhìn chằm chằm nó "Sẽ ở bên cạnh anh sao?"

"Đúng nha, Tiểu Vũ ở bên cạnh anh!"

Ở bên cạnh anh...


Chính là từ trước đến nay, chưa từng có người nào nói với hắn câu này.
Cũng như, chưa từng có ai chấp thuận một cách vui vẻ mà ở bên cạnh hắn.


Hắn rũ mi mắt, nhìn chăm chú bàn tay đang bị thương của mình, có chút mỉa mai nói "Nếu như là vì vết thương này, thì không cần đâu."

Hắn tự mình khiến bản thân bị thương, chỉ để níu kéo nó lại lâu hơn một chút.
Bởi vì hắn sợ ở một mình, lại càng sợ cô đơn.
Nếu như không có vết thương này nó sẽ sớm rời đi, sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.
Cho nên hắn lợi dụng lòng tốt của nó, hèn mạt níu lấy một chút ít lòng thương hại...



Hàng rào sắt cao chót vót bao quanh toà lâu đài to lớn, là thứ vây khốn hắn nhiều năm.
Tách biệt hắn với thế giới bên ngoài một cách triệt để, từ khi hắn biết nhận thức, hắn đã phải làm quen với việc ở một mình tại cái nơi lạnh lẽo này, còn cha mẹ hắn ấy à? Bọn họ hoàn toàn không hề quan tâm đến sự tồn tại của hắn.


Cho đến khi, cha hắn chết, và mẹ hắn thì tâm thần phân liệt.


Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thế giới bên ngoài, vào đám tang của cha, hắn không thể quên được ánh nhìn lạnh lẽo đầy khinh thường cùng ghét của mọi người dành cho hắn.


Mà có lẽ, là cả đời này cũng không thể nào quên được.


"Mày là kết tinh của sự ô nhục và dơ dáy, đáng lẽ ra mày không nên xuất hiện ở trên đời mới phải."

"Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tao!"

Hắn vốn không được ai yêu thương, từ nhỏ đã như vậy, hắn cũng chẳng hiểu tại sao không có lấy một ai thích hắn, việc phức tạp như thế đối với một cậu bé chưa đủ nhận thức là một câu chuyện khó hiểu...


Nhưng khi hắn biết được tất cả mọi thứ đều có căn nguyên của nó, việc hắn không được bất cứ ai chấp nhận, là do hắn là con trai của một tên độc tài máu lạnh, kẻ đã giam giữ mẹ hắn suốt mười hai năm tại toà lâu đài này, bọn họ căn bản không phải vợ chồng gì cả, hắn cũng chỉ là đứa con bị ép buộc mà sinh ra, giữa bọn họ không có tình yêu, và hắn lại càng không xứng đáng nhận được tình yêu từ họ.
Vì thế, hắn dần dần cảm thấy điều đó là vô cùng tầm thường, cho dù sống mà bị vây khốn như vậy cả đời cũng chẳng sao cả.


"Không phải vì vết thương đâu!" Giọng nói của cô bé cắt đứt đi tâm tình còn đang hỗn loạn của hắn "Vì Tiểu Vũ không muốn rời xa anh nữa đó!"

Đôi con ngươi đen nhánh của hắn chậm rãi co lại.


Kế tiếp, bàn tay bé nhỏ mũm mĩm vươn ra, áp ở trên má hắn "Tiểu Vũ thích anh đẹp trai nhất mà!" Nó nhoẻn cười thật tươi, ánh mắt như thể chứa đựng cả bầu trời đầy sao.


A...


Thích anh nhất.


Đây là ba từ tốt đẹp nhất trên đời mà hắn từng nghe được.


Hắn nâng mắt nhìn nó, mở miệng nói "Sẽ thích anh mãi sao?"

"Thích anh đẹp trai đến hết đời!"

"Cho dù xuất thân của anh bẩn thỉu sao?"

Nó chớp chớp mắt hạnh, ngây ngô hỏi "Xuất thân thì có gì liên quan đến việc Tiểu Vũ thích anh a? Thích chính là thích anh mà, đâu có thích xuất thân của anh nha?"

Con ngươi đen nhánh của cậu thanh niên trở nên nhiễu loạn.



Hắn mím môi, giọng khàn khàn "Không được nuốt lời đâu."

"Không nuốt lời a!" Nó cười vui vẻ.


"Anh chỉ cần em."

Thời điểm nó nghe được câu nói này, chính là không thể hiểu được.
Mà nếu như có thể hiểu được thì cũng sẽ hoàn toàn không nhớ rằng bản thân mình từng nghe những lời ấy, cho đến nhiều năm sau, chính vì một câu nói mà nó không hiểu ý nghĩa, mà khiến bản thân vô tình bị vây khốn triệt để.


Hắn và nó cùng nhau bỏ trốn.


Sau khi trở về nhà bà ngoại ở thị trấn, cả nhà nó đã theo kế hoạch từ trước chuyển đến nơi khác sinh sống.
Nó lén lút mang hắn theo cùng.


Hai người tìm một nơi bí mật làm nơi ở, một cái nhà kho bằng gỗ nhỏ tại vùng ven rìa ngoại ô, nơi rất ít dân cư và người qua lại.
Là một địa điểm kín đáo lý tưởng, nó sẽ trốn cha mẹ đến đây vào mỗi khi có thời gian rảnh và đem theo rất nhiều đồ ăn, hoặc là hai người bình thường sẽ cùng chơi một số trò chơi trên máy điện tử, bài lá, cá ngựa, xúc xắc, thỉnh thoảng tiết kiệm được tiền nó sẽ dẫn hắn đến những khu thương mại ăn đồ ăn ngon và mua quần áo mới cho hắn.


Hắn và nó cứ như vậy trải qua những ngày tháng bên nhau chơi đùa vui vẻ...


Hồi ức chiếu đến đây, đều là những hồi ức sâu đậm nhất.


Bình bình đạm đạm nhàn nhã là vậy, thế nhưng niềm hạnh phúc tựa như bọt biển này của hắn chẳng kéo dài được bao lâu.


Hắn bị bắt trở lại.


Trước khi bị toán người mặc bắt trở lại, hắn đã hỏi nó một câu "Chờ anh được chứ?"

Ánh mắt cậu thiếu niên mơ hồ có chút buồn buồn.



Cô bé đơn thuần vẫn chưa hiểu vì sao hắn phải cùng bọn họ rời đi, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ nhoẻn cười "Vâng, Tiểu Vũ chờ anh a."

Nhưng không ngờ cái chờ đợi này là cho đến tận mười năm sau.


Người ông nội chưa từng một lần chấp nhận hắn làm máu mủ ruột thịt kia, lại đột nhiên nói lời xin lỗi và bày tỏ ăn năn muốn hắn quay trở về tiếp nhận khối gia sản khổng lồ được viết lại trong di chúc của Tu Hoài Tang và đồng thời thừa kế sản nghiệp Tu gia.


Bởi vì đứa cháu thứ hai của ông ta chết rồi, cho nên ông ta mới cần đến hắn, mà ông ta cần hắn cũng chỉ vì khối tài sản khổng lồ kia và một con rối biết nghe lời.


Hắn nào có phải loại người dễ dàng bị khống chế như thế, hắn rất khôn ngoan.
Tuy chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi chưa từng được đến trường học tập, càng chưa từng được bất cứ ai trong gia tộc công nhận, nhưng với bản tính trời sinh thông minh, hắn nắm bắt thời cơ để chuyển mình đã lâu.
Cơ hội vừa đến, hắn sẽ trả đủ cho bọn họ những gì mà hắn từng nếm trải không sót một kẻ nào.


Người đàn ông trung niên với gương mặt quen thuộc kia nhìn hắn, cung kính đưa đến trước mắt hắn một hộp bánh ngọt đắt tiền "Cậu chủ, mẹ cậu gửi hộp bánh này đến nói là do chính tay bà ấy làm."

Đôi con ngươi mắt thâm u như biển của hắn khẽ đảo qua, chỉnh lại một chút ống tay áo sơ mi, âm tiết lạnh lẽo không mang một chút nhiệt độ nào "Vứt đi."

Sau khi hắn chỉnh đốn ống tay áo gọn gàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gương mặt lạnh nhạt lãnh đạm mọi khi thời khắc này biến thành một vẻ âm trầm độc ác.


"Mẹ ư? Bà ta không xứng."




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui