Bữa cơm kết thúc, ông Cố uống nhiều rượu bắt đầu ngà ngà say.
Bà Cố dìu ông lên phòng, Tri Tiết thấy cũng không còn sớm, chuẩn bị ra về, trước khi về còn nán lại cùng cô nói chuyện vài câu.
"Tiểu Vũ, cám ơn vì bữa cơm." Anh mỉm cười.
Cô xua xua tay "Đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà."
"Về chuyện hôm nay ở trước mặt cô ẩu đả nhau là tôi không đúng, thực xin lỗi."
Chuyện này đâu phải lỗi do một mình Tri Tiết? Cố Tư Vũ biết anh tính tình luôn tốt đẹp như vậy, cũng đều tại cái nam nhân ngang ngược kia không biết tốt xấu.
Cô trong lòng áy náy một chút, lắc đầu nói "Không trách anh."
"Không trách thật sao?"
Cố Tư Vũ gật đầu chắc chắn, Tri Tiết này tính tình cũng quá tốt rồi.
Không những không để bụng Phổn Sát năm lần bảy lượt khó dễ mình, còn dễ dàng bỏ qua cho anh ta, nam nhân ôn hoà như vậy trên đời này không có nhiều.
Nhìn theo bóng dáng chiếc Phantom sau đó khuất dạng, Cố Tư Vũ xoay người chuẩn bị đi vào nhà.
Kết quả còn chưa kịp đi vào đến cửa, đã nhìn thấy Phổn Sát dựa vào tường chờ đợi cô, gương mặt u ám.
Cố Tư Vũ lạnh cả sống lưng, trợn ngược mắt "Muốn doạ chết tôi à?" Xong cô mặc kệ anh ta, trực tiếp muốn bước qua.
Phổn Sát nhanh như chớp vươn tay nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô sát lại.
Cô giãy dụa vài cái "Làm gì vậy? Phổn Sát, anh muốn làm gì?"
"Muốn cô nói rõ quan hệ giữa cô và hắn ta."
"Tại sao tôi phải khai báo với anh?" Cố Tư Vũ cảm thấy buồn cười.
"Vì lý do gì mới sáng ra cô liền đi tìm hắn?" Phổn Sát chất vấn "Cô còn cùng hắn bên nhau, tính là gì chứ hả?"
Cố Tư Vũ muốn nhịn, nhưng sau đó không thể nhịn được nữa, tức giận phản bác "Anh nói đúng đó, tôi với anh ta ở bên nhau đó có được chưa? Liên quan gì tới anh hả?"
Phổn Sát nổi giận, lớn tiếng trách móc cô "Cố Tư Vũ! Cô là loại người gì vậy? Hả?" Những câu này từ chính miệng của cô nói ra, không khác gì thách thức giới hạn chịu đựng của anh, bức anh đến phát điên.
Cần cổ của anh nổi đầy gân xanh, huyệt thái dương truyền tới trận đau đớn "Cho nên cuối cùng cô cũng thừa nhận giữa hai người có quan hệ sao?"
Cố Tư Vũ nhìn anh ta vô cớ nổi giận đùng đùng, nực cười đáp "Thừa nhận hay phủ nhận thì có liên quan gì đến anh?"
"Con mẹ nó, không liên quan, ta chấp nhận, thế cho nên cô chính là có tình cảm đối với tên kia đúng hay không?" Phổn Sát siết quai hàm, gằn từng tiếng nói.
"Anh cứ luôn muốn quản chuyện của tôi là thế nào?" Cố Tư Vũ dứt khoát giằng co thoát khỏi sự khống chế của anh ta "Anh không cảm thấy bản thân rất hoang đường sao? Quan hệ giữa tôi và anh không tốt tới mức đó."
Phổn Sát bị cô đụng đến khúc mắc trong lòng khiến anh phiền não nhất, đúng là anh tự cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, nhưng anh không có cách nào tiếp nhận Cố Tư Vũ thân thiết với người đàn ông khác.
Anh nghiến răng, đột nhiên kéo cô áp lên tường, một tay nâng cằm cô lên "Không tốt tới mức đó, nhưng chẳng phải cô là người phụ nữ của chủ nhân ta sao?"
Lưng Cố Tư Vũ dán sát vào bức tường lạnh lẽo, cả ngường bị đụng rất đau, tức giận quát ầm lên "Buông tôi ra! Tôi với chủ nhân của anh, hiện tại hoàn toàn không còn quan hệ!"
Phổn Sát có chút hoảng loạn, anh buông cằm cô ra, Cố Tư Vũ trên cằm đau đớn một hồi.
Có cảm giác nam nhân này luôn muốn khó dễ mình ở mọi nơi, lần trước là ở sân gofl, lần này là ở nhà.
Đã bỏ qua cho anh ta một lần, anh ta còn cứng đầu lấn tới, từ bây giờ cô nhất định sẽ dứt khoát với anh ta.
"Phổn Sát, tôi nói cho anh biết, tôi với anh vốn cũng chỉ là mối quan hệ chủ tớ.
Anh theo mệnh lệnh chủ nhân của anh đi theo bảo vệ an toàn cho tôi, tôi rất cảm kích, nhưng đó là trước đây, bây giờ Tu Thần Khước và tôi đường ai nấy đi, anh cũng không cần quấn lấy tôi không buông tha nữa.
Anh không cảm thấy phiền, tôi phiền!"
Cố Tư Vũ thực sự bực tới mức khuôn mặt phừng phừng đỏ lên, tuôn ra một tràng.
"Tôi đã nghĩ anh và tôi có thể làm bạn, nhưng giờ thì không."
Lời nói sau của cô tựa như tảng băng sắc nhọn cứa sâu vào trái tim anh, từng hồi đau đớn, anh thừa nhận anh luôn quấn lấy cô.
Anh thừa nhận anh luôn lấy lý do mệnh lệnh của chủ nhân ra bao biện, thật ra từ lâu cái mệnh lệnh này đã hết hiệu lực rồi, anh muốn rời đi lúc nào thì rời đi lúc đó.
Nhưng anh thực sự không muốn, cho dù là hiện tại chủ nhân nói anh quay lại, anh cũng vẫn muốn ở bên cạnh cô, tiếp tục âm thầm che chở, tiếp tục âm thầm bảo vệ.
Sự tức giận vô cớ của anh chỉ khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa nhau.
Anh có một loại cảm giác, người phụ nữ này, mãi mãi không thuộc về bản thân.
Từ sau lần đó hai luôn cãi nhau không dứt, anh biết tên khốn Tri Tiết đó có vấn đề, nhưng cô không tin anh, thậm chí còn đứng về phía hắn ta.
Phổn Sát nghiến răng, anh muốn chứng minh cho cô thấy rằng hắn không phải loại người tốt đẹp gì.
Thời gian còn dài, anh sẽ từng chút một lột lớp da rắn của hắn ra, phơi bày trước mắt cô.
Cô hỏi anh đối với cô là như thế nào? Là loại quan hệ gì? Cô muốn câu trả lời từ anh, được, anh liền cho cô đáp án.
"Cô thật sự không hiểu ta đối với cô là thứ tình cảm gì sao?" Đôi con ngươi ám khói của anh nhìn chính diện vào mắt cô, kiên định nói.
Cố Tư Vũ nghe anh ta nói vậy nhất thời ngẩn người.
"Cố Tư Vũ, bởi vì ta thích cô."
"Bởi vì ta thích cô, cho nên chính ta cũng không nhận ra bản thân mình hành xử kỳ lạ bao nhiêu.
Tất cả cũng chỉ vì từ đầu tới cuối, ta luôn luôn thích cô."
Gương mặt anh ta nhìn ở khoảng cách gần không hề tỳ vết, thậm chí có thể trông thấy từng sợi lông tơ như trong suốt.
Hơi thở không giống với vẻ ngoài của anh, luồng khí ấm nóng quanh quẩn nơi chóp mũi cô.
Cố Tư Vũ mở lớn mắt, này, anh ta đang nói đùa có đúng không?
Căn bản là từ thời điểm cô học xong cấp hai, chưa từng có nam nhân nào từng nói thích cô nữa.
Ngoại trừ mối quan hệ yêu đương cùng Tử Sâm ra, bên cạnh cô ngay cả một con ruồi còn không có, mà dám có hay sao? Tu Thần Khước sau thời điểm đó luôn dính lấy cô, làm cách nào cũng không phủi hắn đi được, hắn ngang ngạnh độc tài, lại hung hăng cố chấp.
Không những dùng mọi thủ đoạn ép cô rời khỏi Tử Sâm, còn quang minh chính đại loại bỏ hết tất cả vệ tinh xung quanh cô.
Cố Tư Vũ cứ như vậy sống, trải qua một kiếp, cho đến tận bây giờ.
Không còn được bất cứ nam sinh nào theo đuổi nữa, đột nhiên Phổn Sát lại nói thích cô, không bối rối thì là nói dối, nhưng mà, cô nhiều hơn phần kinh ngạc.
Nam nhân này có phải đụng đầu vào đâu hỏng não rồi hay không? Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái "Anh không cần đi kiểm tra sức khoẻ chứ?"
"Ta nghiêm túc, Cố Tư Vũ, ta thực sự thích cô."
Phổn Sát nắm hai bả vai cô, ép cho cô nhìn thẳng mặt mình, dõng dạc nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...