Lạc Dao Dao đứng lên, vừa định dẫn Dung Thiên Thanh lên phòng, chuông điện thoại liền reo lên, khiến Dung Thiên Thanh cảm thấy mình sắp bị bỏ rơi rồi!
Lạc Dao Dao nhìn điện thoại rồi nhìn Dung Thiên Thanh và Lạc Thần, cô nhấc máy nghe, giọng nói của anh chồng nào đó đã xa vợ mấy tiếng đồng hồ, liền không chịu được muốn cô quay về!
_ Alo, vợ ơi, anh đói.
Em ghé mua gì đó đem đến cho anh đi!
_ Thược Dược đâu?
_ Cô ta đi gặp đối tác rồi, em mau đến đây đi!
_ Được được, em đến ngay đây!
Lạc Dao Dao cúp máy, nhìn sang Dung Thiên Thanh đang đưa ánh mắt cầu cứu đến lộ rõ rành rành ra đó, khiến cô cũng chẳng muốn đi! Nhưng cô không đi, khác nào lại thất hứa với anh chồng, cô đành làm ngơ ánh mắt của Dung Thiên Thanh, vội nói:
_ Thần, em sắp xếp phòng chị cho Thanh Thanh đi, dù sao lâu lâu chị mới về ở.
Đừng có mà quá phận, con bé sợ là chị đấm em đấy! Thanh Thanh, chị đi trước nha, đừng lo lắng, trong nhà có người.
Mẹ ơi, con về trước nhá, lần sau lại ghé thăm mẹ.
_ Được, đi đường cẩn thận.
Lạc Dao Dao mỉm cười an ủi Dung Thiên Thanh, bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa, khiến Lạc Thần phải mỉm cười thích thú.
Không tự dưng Lăng Triệt lại gọi đến vào giờ này, không phải cậu nhắn tin nhờ vả, chắc gì Lạc Dao Dao chịu rời đi sớm như vậy!
Lạc Thần nhìn Dung Thiên Thanh, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành trước mắt, đúng là không uổng công cậu chờ ba năm trời.
Lạc Thần đứng lên, đưa tay chỉ lên lầu, nhỏ giọng hỏi:
_ Chúng ta đi được rồi chứ?
_ À, à được! Đi...!đi thôi!
Dung Thiên Thanh đi đến kéo vali, Lạc Thần phía sau liền giật lấy, ga lăng nói:
_ Để em, em cầm giúp chị.
_ Được, cảm ơn.
_ Mới ba năm đã xa cách vậy rồi sao? Có phải là muốn thật sự quên đi em?
Dung Thiên Thanh lắc đầu, im lặng đi cạnh Lạc Thần.
Cậu cũng không dồn cô ấy vào đường cùng, chỉ nhẹ nhàng quan sát vẻ mặt có chút đỏ lên của Dung Thiên Thanh.
Cả hai lên đến cửa phòng, Lạc Thần đưa tay mở cửa, sau đó đứng sang một bên, nhướn mày bảo Dung Thiên Thanh đi vào! Cô ấy thả nhẹ bước chân vào trong, dù sao cũng từng đến đây vài lần, cảm giác cũng không xa lạ gì mấy!
Bụp.
Tiếng cửa phòng đóng lại, khiến Dung Thiên Thanh giật mình quay lại nhìn Lạc Thần.
Gương mặt bây giờ của cậu, chẳng khác nào một tên nghiện vợ nhưng lại nhẫn nhịn ba năm trời.
Bây giờ đối với cậu, Dung Thiên Thanh là thứ gì đó rất quý giá, không giữ được thì mình cướp.
Dung Thiên Thanh nhìn Lạc Thần, có chút sợ hãi, hai chân liên tục lùi về sau, giọng có hơi run rẩy, lên tiếng hỏi:
_ Lạc...Lạc Thần, cậu muốn làm gì?
_ Chị, em chờ ba năm rồi, không chờ thêm được nữa!
_ Ý...!ý gì chứ? Cậu mà làm bậy, tôi la lên đó!
Dung Thiên Thanh lùi đến đụng vào ghế sofa, chỉ sợ nghiêng người một chút liền có thể ngã ra phía sau.
Lạc Thần bước đến trước mặt cô ấy, hai tay khóa chặt cô ấy ở giữa, giọng nói trầm ấm nhưng đầy bá đạo của cậu vang lên, càng khiến Dung Thiên Thanh sợ hãi hơn:
_ Phòng của chị hai là phòng cách âm, chị có la đến khan tiếng, cũng chẳng có ai nghe.
_ Lạc...Lạc Thần, cậu muốn gì?
_ Chúng ta quay lại đi! Em thật sự không thể mất chị.
Dung Thiên Thanh trố mắt nhìn Lạc Thần, đúng là ánh mắt bây giờ và của ba năm trước, đã khác xa rất nhiều.
Có phải cô ấy khiến Lạc Thần phải trở thành như bây giờ không? Ánh mắt tuy vẫn dịu dàng ấm áp, nhưng lại rất bá đạo và đầy sự chiếm hữu.
Dung Thiên Thanh đưa tay đẩy hơi Lạc Thần ra, sự phòng bị giảm đi một ít, từ từ lên tiếng trả lời:
_ Nhưng,...!tôi từng nói chúng ta không hợp nhau mà! Bây giờ...
_ Không hợp sao được chứ? Chỉ cần em thấy hợp là được.
Dung Thiên Thanh lắc lắc đầu, vừa định lên tiếng từ chối, liền bị Lạc Thần giữ chặt gáy cô ấy, bá đạo khoá môi trong sự ngỡ ngàng của Dung Thiên Thanh.
Hai tay mạnh mẽ đẩy Lạc Thần ra, nhưng càng phản kháng, cậu càng mạnh mẽ giữ chặt hơn.
Cho dù có là người luyện võ, nhưng lại chịu sự áp chế của Lạc Thần.
Một lúc lâu sau, Lạc Thần mới luyến tiếc buông Dung Thiên Thanh ra, trán chạm trán với nhau, hơi thở phả ra trộn lẫn vào nhau, khiến cả hai nhất thời bật cười thành tiếng.
Lạc Thần hôn nhẹ lên môi Dung Thiên Thanh, sau đó ôm chặt lấy cô ấy, cưng chiều nói lời yêu thương:
_ Thanh Thanh, em có biết anh đợi em ba năm, trong ba năm anh phải kiềm chế bản thân không đi tìm em.
Thử thách này của chị hai, muốn anh trưởng thành và có thể bảo vệ em, và cũng là muốn anh nuôi dưỡng tình yêu của mình.
Thấy anh có giỏi không?
_ Giỏi, anh giỏi nhất!
_ Thanh Thanh, cho dù em có là ai, thì chỉ cần là em, anh đều yêu.
Em không cần phải thay đổi bản thân để có thể xứng đáng với anh, người không xứng đáng là anh mới phải!
Dung Thiên Thanh bật khóc, chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi, khiến Lạc Thần có chút bối rối.
Cậu luống cuống lau nước mắt, lo lắng hỏi:
_ Thanh Thanh, em làm sao vậy? Sao...sao lại khóc rồi?
_ Hức, Thần...có phải ba năm trước em làm anh đau không? Sao...anh lại không trách em? Anh phải mắng em một trận, sau đó phải ngược em như trong tiểu thuyết em hay đọc.
Có phải...có phải anh đang có âm mưu gì không?
_ Hả? Em nghiện tiểu thuyết đến lậm luôn rồi! Sao anh có thể có âm mưu gì chứ? Sao anh nỡ ngược em như trong truyện? Anh yêu em còn không hết mà! Ngoan, mau nín đi!
Dung Thiên Thanh lau nước mắt, tiếng nức nở vẫn còn vang lên, lời nói có hơi nghi ngờ, hỏi lại:
_ Anh nói thật sao? Anh không âm mưu ngược em thật sao?
_ Không có, ngoan nào, đừng có nghĩ lung tung, để chị hai biết anh ức hiếp em, thì anh chết chắc đấy!
Dung Thiên Thanh gật đầu, dang tay ôm chặt lấy Lạc Thần, nhỏ giọng lên tiếng giải thích:
_ Thật ra, khi đó em tránh mặt anh, là vì muốn bản thân không bị ảnh hưởng đến lần đi du học.
Nhưng đến cuối cùng, cho dù có chút không nỡ, nhưng em vẫn muốn bản thân hoàn thiện hơn.
Vừa có thể lo cho mẹ, vừa có thể xứng với địa vị của anh.
Lời nói khi đó, là không suy nghĩ mà nói ra, sau đó em đã khóc rất nhiều, sợ anh bị tổn thương.
_ Ngốc, sau này có gì thì nói cho anh biết, nếu không anh sẽ không chờ em nữa!
_ Em biết rồi! Ba năm là quá đủ, cũng khiến chúng ta trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn trong tình yêu hơn.
Thần, em yêu anh!
_ Thanh Thanh, anh cũng yêu em, yêu em rất nhiều!
Lạc Thần cúi người, liền khoá môi Dung Thiên Thanh lần nữa, cùng nhau triền miên, trao nhau nụ hôn nồng cháy nhất, ngọt ngào nhất và hạnh phúc nhất!
Mọi hiểu lầm đều được giải thích, người xứng đáng hay không, đối phương thấy xứng là đủ.
Hạnh phúc trong tầm tay, cho dù có vứt bỏ hay là trốn tránh, cũng không thể né được.
Nhân duyên đã định, cho dù có sớm hay muộn, người ở bên cũng sẽ xuất hiện.
Muộn một chút cũng không sao, chỉ cần sự bù trừ đó, sẽ là điểm đến cuối cùng trong cuộc đời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...