Một cô gái núp sau cánh cửa phòng hội trường, phía bên ngoài là cặp đôi đang yêu nhau vụng trộm.
Dung Thiên Thanh cầm máy quay lén, quay lại toàn bộ những chuyện đang xảy ra trong phòng hội trường.
Cả hai vẫn không biết mình đang bị quay lén, vẫn đang chăm chú ân ân ái ái, nói ra những lời xúc phạm đến một người nào đó!
_ Lăng Phong, anh bao giờ mới chia tay với Lạc Dao Dao đây? Em lén lút như vậy, thật sự rất mệt đó!
_ Tuyệt Tam, em yên tâm, đợi anh tìm cơ hội thích hợp, sẽ chia tay cô ta ngay! Ở cạnh cô ta, chẳng khác nào là đang ở cạnh một khúc gỗ chẳng biết gì! Không như em, vừa dịu dàng vừa quyến rũ, lại rất ngoan nữa!
_ Aiya, anh thật là xấu xa!
Lăng Phong và Lãnh Tuyệt Tam vẫn đang tiếp tục chuyện còn dở dang, Dung Thiên Thanh thấy mình đã thu thập đủ bằng chứng liền rời đi!
...
Dung Thiên Thanh đi thẳng đến kí túc xá, vào phòng đã thấy Lạc Dao Dao đang chăm chú ra tác phẩm mới.
Cô ấy đi đến, lấy hết can đảm muốn nói ra nhưng điện thoại của Lạc Dao Dao đã reo lên, người gọi đến khiến cô ấy không ngờ đến.
_ Alo, gọi em có chuyện gì sao?
Lạc Dao Dao bỏ qua hành động của Dung Thiên Thanh, trực tiếp bắt máy nghe.
Người đầu dây bên kia vẫn chưa biết chuyện gì, vẫn ung dung tỏ ra thân mật với cô.
_ Dao Dao, tối nay anh về nhà lớn một chuyến, không biết em có hứng thú đến thăm ông cố không?
_ Thật sao? Vậy tối em sẽ đến.
_ Không cần, anh và chú sẽ qua đón em.
_ Vậy được! Em chờ anh.
Tắt máy, Lạc Dao Dao quay lại nhìn Dung Thiên Thanh, tỏ vẻ thắc mắc.
Tuy cô lớn hơn cô ấy một tuổi nhưng lại cùng khóa nên sắp xếp chung một kí túc xá.
_ Thiên Thanh, em có chuyện muốn nói sao?
_ Vâng ạ!
................
Đến tối, Lạc Dao Dao diện trên người bộ váy màu đen cổ cao, tay dài, chân váy dài qua gối.
Đứng chờ Lăng Phong trước cửa kí túc xá, nhiều người đi ngang còn ngoáy đầu lại nhìn.
Lạc Dao Dao là đại tiểu thư của Lạc gia, nhà xa trường nên ở lại kí túc cho tiện đường.
Cô còn một người em trai, đang học cuối cấp ba ở trường bên cạnh.
...
Rất nhanh đã thấy hình ảnh của Lăng Phong chạy đến, hắn vừa gặp cô đã nở nụ cười mê hoặc.
Cô vẫn vui vẻ đáp lại, nhìn hắn nói:
_ Lăng Phong, không biết ông cố anh thích gì? Tiện đường ghé mua tặng ông cố luôn.
_ Không cần đâu! Ông cố cần người đến chơi thôi, không cần phải lo chuyện quà cáp đâu!
Lạc Dao Dao mỉm cười gật đầu, cùng hắn ra xe đang đỗ ngoài cổng trường.
Vừa lên xe, người ngồi bên cạnh cô không phải là Lăng Phong mà là một người đàn ông xa lạ.
Nhìn anh rất giống với Lăng Phong, nhớ lại chuyện lúc trưa hắn nói sẽ cùng chú của mình đến đón cô.
Lăng Phong ngồi ở ghế lái phụ, quay xuống nhìn cả hai người bên dưới, vui vẻ nói:
_ Chú, đây là Dao Dao, cháu từng nhắc đến.
Dao Dao, đây là chú của anh, tên là Lăng Triệt.
Chú, cháu muốn giới thiệu Dao Dao với ông cố, với tư cách là bạn...
_ Là bạn, tôi là học muội của anh ấy.
_ Chào.
Một từ ngắn gọn xúc tích, Lạc Dao Dao nhíu mày với cách chào vô cùng không khách sáo này.
Lăng Phong bị Lạc Dao Dao cắt ngang, cứ nghĩ cô ngại ngùng nên không nói thêm gì!
Lạc Dao Dao quan sát người đàn ông bên cạnh một chút, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra soạn tin.
Người nhận vừa từ phòng tắm đi ra, thấy điện thoại phát sáng liền đi đến, nội dung khiến cậu nheo mắt:
_ Thần, em điều tra người tên Lăng Triệt giúp chị.
_ Để làm gì?
_ Làm nhanh đi.
Lạc Thần không nghĩ ngợi gì, bắt tay vào làm ngay.
Chưa đầy mười phút, tất cả thông tin điều tra được đã gửi đến điện thoại của Lạc Dao Dao.
Còn có cả lịch trình ngày hôm nay của Lăng gia.
Vừa nhìn thấy hôm nay là sinh thần thứ bảy mươi của ông Lăng thì Lạc Dao Dao tròn cả mắt.
Vậy mà chuyện này Lăng Phong chẳng nói gì với cô, còn giấu giấu giếm giếm, thật sự tức chết đi được.
Là muốn làm cô mất mặt, để tìm cách chia tay sao? Vậy thì cô trực tiếp đá hắn đi là xong mà!
Lạc Dao Dao nhắn lại với Lạc Thần, nhờ cậu giúp vài việc rồi cúp máy.
Quà thì chuẩn bị sau cũng có thể được, nhưng may mắn là cô mặc đồ rất chi là đẹp đi! Cho dù có đi ăn cưới cũng có thể chặt chém được cả tá người.
...
Tiệc hôm nay rất nhiều người, hầu như chỉ có Lạc Dao Dao là đi nhờ thư mời của Lăng Phong.
Nhưng vừa đến cửa, hắn đã chạy đi đâu mất, để cô ở lại một mình.
Lăng Triệt từ sau đi đến, vừa đi ngang cô anh đã quay người lại, quan sát từ trên xuống dưới một lượt rồi nói:
_ Lăng Phong lên tầng cùng ông nội, cô cứ tự nhiên là được.
_ Khoan đã, tôi đi cùng chú được không?
_ Chú?
_ Ừm! Lăng Phong gọi chú là chú, tôi nên gọi là gì đây?
Lăng Triệt không bày tỏ biểu cảm gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu rồi quay người đi mất.
Lạc Dao Dao cũng lẻo đẻo theo sau, chẳng biết Lạc gia của cô có được vinh hạnh nhận thiệp mời của Lăng gia hay không?
Vừa ngồi xuống ghế trong góc khuất, cô nhận được tin nhắn của Lạc Thần.
Chẳng biết nội dung là gì mà khiến cô lại vui như bắt được vàng.
Vốn định nhờ thằng em Lạc Thần này chuẩn bị quà giúp cô, vậy mà ba cô cũng đến dự.
Mẹ cô hình như có hẹn cùng hội bạn nên không đi cùng.
Quan sát sảnh tiệc, với bao nhiêu là người xa lạ thì cô biết tìm ba mình ở đâu chứ? Quay lại, vừa hay chạm mắt với Lăng Triệt, anh cũng đang nhìn cô, nhưng lại không cảm thấy xấu hổ khi bị cô bắt gặp.
Lạc Dao Dao cũng chẳng vừa gì, mắt đối mắt với anh.
Chợt nhớ đến chuyện Dung Thiên Thanh nói lúc trưa, lại vừa hay cảm thấy vừa mắt với người đàn ông này!
Cô nhích người lại gần anh, dò xét người đàn ông này! Nhìn thôi cũng biết người này không dễ đối phó, cũng rất khó đoán được suy nghĩ của anh.
_ Chú Lăng, không biết chú có ý trung nhân hay chưa?
_ Cô hỏi làm gì? Ba cô ở bên kia, không định chào hỏi một tiếng sao?
Nhìn theo hướng tay của Lăng Triệt, người đấy thật sự là ba cô, Lạc Đông.
Cô quay lại nhìn anh, nói vội rồi đi mất.
_ Chú Lăng, chúng ta nói chuyện sau nha! Tôi là Lạc Dao Dao, chú đừng quên đấy!
_ Thật thú vị.
Lăng Triệt mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Lạc Dao Dao, lắc ly rượu trong tay rồi uống cạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...