Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Ánh đèn thắp sáng lên sân khấu, âm nhạc từ từ dâng lên, từ trong yên tĩnh vang lên âm thanh du dương, chậm rãi lắng đọng lại không khí rock sôi trào vừa nãy.

Thiếu niên bước ra từ cánh gà, nhón chân nhón lên, cậu không mang giày, bàn chân cứ thế mà lướt trên sân khấu.

Ngay cả đôi mắt cũng mang theo một sợi ruy băng màu đen làm nổi bật làn da trắng trẻo. Cả người yếu ớt vô lực lại kiên cường đấu tranh với biển sâu.

Ngã theo ngọn sóng bị nó nuốt mất, ăn mòn. Từng điệu xoay nhảy lên trên không trung rồi dịu dàng tiếp đất, nước mắt từ ruy băng rơi xuống. Âm thanh của sóng gào lên.

Muốn nuốt chửng em ấy.

Mọi người tĩnh lặng không dám thở theo nhịp nhạc, nhìn thiếu niên ở trên không trung liên tục xoay vòng bị những ngọn sóng đùn đẩy.

Giữa vũ điệu mạnh mẽ thiếu niên giống như hoang mang, điệu nhạc lên cao trào, ruy băng rơi xuống, thiếu niên thấy được ánh sáng mà nở nụ cười.

Lại lựa chọn lùi lại về phía bóng tối để nó nuốt chửng, trở về bên bóng tối ôm ấp nhưng thiếu niên vẫn cười.

Ngã xuống.

Tĩnh…

Sau đó từng tiếng vỗ tay như tiếng sóng ào ạt vang lên, rộn rã. Dạ Quang cả người mồ hôi nhưng nở nụ cười cực kì rực rỡ.


Chúng ta thành công rồi.

Dạ Quang ở trong lòng nghĩ như vậy, kế tiếp là phần công bố kết quả, người ở lớp F đều có số phiếu khả quan mà Dạ Quang trực tiếp được thăng lên lớp B, trong lúc đó lớp A cũng có sự biến động.

Triệu Hồng và Yến Thanh từ lớp A đều bị giáng xuống lớp B, đồng thời cũng có vài người từ lớp B thăng chức lên A.

Tiếp đến là vòng loại, ba mươi người trong danh sách đếm ngược sẽ bị loại. Dạ Quang không trong số đó nhưng ánh mắt cậu không kiềm được mà nhìn về F ban. Dù được thăng cấp nhưng một trong số đó vẫn ở trong vòng nguy hiểm.

To con là người đầu tiên bị loại ở F ban. Hắn dường như không chú ý mà mắt vẫn luôn nhìn Nhã Văn.

Nhã Văn cũng đang sợ, hắn cũng ở ngưỡng nguy hiểm. Hắn và Nhật Minh, hai người đều ở hạn áp chót.

Chỉ còn có một người, mà Nhật Minh lại không hề gấp gáp.

Thí sinh thứ 60, Nhật Minh.

Nhật Minh thì vô cùng hưng phấn, còn Nhã Văn thì ũ rũ, đột nhiên kết quả có sự thay đổi, một thí sinh bị đánh rớt đài. Mà Nhã Văn lại dựa vào số phiếu không ngừng tăng mà trở thành thí sinh ở lại.

“Dựa vào đâu?” Thí sinh đó dĩ nhiên không phục, cảm thấy ở đây chắc chắn có sự bất công vì thế gào lên.

Nhưng nhà sản xuất cũng không có ý tứ giữ gìn một con tốt không còn giá trị. Hình ảnh thí sinh bỏ đinh và giày múa của Dạ Quang, dù làm rất bí ẩn nhưng vẫn bị phát hiện khiến thiếu niên đó suy sụp.

Dạ Quang đã sớm đoán trước, lúc này đây cậu không khỏi cảm thán sự ác ý của bánh răng số phận, kiếp trước ở lớp F cũng có người ghen tỵ làm ra việc xé đồng phục của bạn diễn khiến người đó bị loại.

Mà kiếp này Dạ Quang dù đã đề phòng cất kị quần áo lại không ngờ thứ bị tai họa lại là giày, quả nhiên là không từ thủ đoạn.

Nhưng may mắn sự chuyển biến này là tốt, kiếp trước người bị hại là Nhã Văn, kiếp này Nhã Văn thành công được giữ lại ở sân khấu.

Nhìn cậu ấy cười thật sự rất xinh đẹp.

To con đột nhiên đứng sau cậu, đột nhiên nói:

“Cảm ơn.”

Dạ Quang giật mình nhìn to con, hai người không cần nói cũng hiểu thân phận nhau. giờ phút này Dạ Quang đột nhiên hiểu vì cái gì to con rõ ràng không hợp với sân khấu lại cố chấp đến như vậy, cũng là vì một người.


“Cậu bị loại rồi, kế tiếp như thế nào?”

“Tôi sẽ thầm lặng theo dõi và bảo vệ em ấy…”

Dạ Quang ngẩn người, bởi vì câu trả lời này cậu từng nghe một người trả lời. Kiếp trước Triệu Hồng vì bám theo cậu mà bị loại kiếp này không biết dùng bao nhiêu nỗ lực mà lọt vào vòng trong.

Kiếp trước hắn ôm lấy cậu cũng nói như vậy. Dạ Quang đột nhiên nhìn về phía Triệu Hồng, hắn cũng nhìn vè phía cậu cười rất tươi, ánh mắt trong trẻo lại ẩn sâu điên cuồng.

Aizz, khó tránh khỏi có chút Gato.

Hình dung một cách tục tĩu, chồng người ta tựa như một con cảnh khuyển Becgie trung thành to lớn. Còn bên mình là nuôi chó dại chó chưa tiêm ngừa, lạng quạng không vui, hưng phấn quá vui nó cắn cho một phát là đi tong nửa cái mạng.

Dạ Quang không nhìn Triệu Hồng nữa, Triệu Hồng tự tiến tới nhảy lên người Dạ Quang, Dạ Quang mém té.

“Anh Quang, tụi mình chung nhóm rồi đó.”

Dạ Quang không đáp, muốn kéo hắn xuống lại không được.

“Triệu Hồng, cậu xuống dưới cho tôi nhờ.”

Triệu Hồng lắc lư một hồi như con mèo nghiện bạc hà mà hít mùi Dạ Quang không chịu xuống lúc này Yến Thanh cao ngạo đi tới, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo Triệu Hồng rồi nhấc hắn lên, rồi thả hắn xuống đất.

“Nặng như vậy biết điều tự giảm cân đi.”

Yến Thanh nhìn Triệu Hồng, ánh mắt đầu tiên đã không vừa mắt, nhìn một chút cũng cảm thấy khó chịu, đây không phải lần đầu tiên gặp Triệu Hồng, trái lại cùng ở trong giới thượng lưu, gia cảnh đồng dạng phức tạp, trong yến hội gặp nhau không ít.


Mà Triệu Hồng là loại Yến Thanh ghét nhất, giả tạo đến cực độ, dơ bẩn đến cực độ, xuất thân của hắn là một sự sỉ nhục đối với giới thượng lưu.

Cũng không biết hắn làm gì mà có thể với tay vào trong vòng tròn tranh chấp gia sản.

Triệu Hồng nhìn Yến Thanh, nhìn thấy sự khinh bỉ chán ghét trong đôi mắt của Yến Thanh ngoại trừ cảm giác khó chịu ra không có bất kì cảm xúc nào khác.

Hắn đột nhiên mấy hứng thú, cũng lười tranh cãi với Yến Thanh, không khí yên tĩnh đến tột độ mà Dạ Quang lại không ngại sự yên tĩnh này, chỉ có Nhã Văn là ngượng ngùng.

Hắn vừa mới đi chia tay to con xong, to con còn hứa nếu hắn nổi tiếng thì sẽ đi làm vệ sĩ kiêm quản lí cho hắn, hắn cảm thấy rất vui vẻ vì ở cạnh to con có cảm giác an toàn.

Thế mà vừa mới quay đầu đến tổ hợp nhảy này hắn ngay lập tức bất an.

To con cứu cứu, thở không nổi. Bọn họ cùng im lặng một lúc lâu sau, cánh cửa lại mở ra lại thêm bốn người cùng ban B bước vào.

Mà lúc này phản ứng của Yến Thanh là sắc mặt tái mét, còn Triệu Hồng lại nở nụ cười, Dạ Quang thì nhăn mày, Nhã Văn… con nai vàng ngơ ngác.



Sắp kết phần thần tượng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận