Tiểu tử ngươi có phải từ trên núi xuống hay không dậy... “.
Lam Khương thắc mắc.
--“ Phụ thân, người nói cái gì thế... Vô Minh huynh, huynh đừng để ý, phụ thân muội nói chuyện thường không không lựa lời......”.
Bích Ngọc bối rối vô ngần nói.
--“ Không sao đâu... Là vì từ lúc nhỏ ta đã bị té xuống vực, tuy may mắn không chết thế nhưng lại bị nhốt không thể thoát ra được, cho đến hiện tại mới nhờ cơ duyên sảo hợp mà trở lại, bởi vậy có nhiều thứ ta vẫn không rõ lắm “.
Vô Minh nhẹ nhàng giải thích, trong câu chuyện có thật có giả, đúng là hắn từ lúc mới xuyên qua đã bị đá xuống Diệt Hồn Thâm Uyên, thế nên mới thành một tên ngốc, cái qq gì cũng không biết.
--“ Thì ra là bị té núi.......”.
Cả hai người Bích Ngọc cùng cha nàng không hẹn mà thốt lên.
--“ ý hai người là gì...”.
Vô Minh đanh mặt hỏi.
--“ Không, không có gì, Thật ra Linh Hoàng Thập Cường Đối Quyết là một trong những đại hội lớn nhất ở Linh Hoàng Đại Lục này, nói được tổ chức hai mươi năm một lần, người lập ra là Huyễn Thần môn, một môn phái bí ẩn bật nhất”.
Bích Ngọc có chút ngại ngùng nói.
--“ Nếu tham gia thì được lợi ích gì “.
Vô Minh có chút tò mò về cái đại hội này.
--“ Tất nhiên là có, hơn nữa còn vô cùng lớn, trong top một trăm tất cả điều được thưởng đan dược tiên phẩm, linh khí thượng phẩm, top ba mươi được chọn thêm một tiên khí hạ phẩm... Đặc biệt nhất là những người đạt được top mười cường giả sẽ được Huyễn Thần Môn trực tiếp thu nhận, ưu đãi vừa đoán cũng biết....”.
Bích Ngọc thấy hắn như vậy cũng ôn tồn giải thích.
--“ Thưởng lớn đến vậy sao... “.
Vô Minh ngạc nhiên đến động tâm, cái Huyễn Thần môn là môn phái cỡ nào dậy, lại dám xài sang đến mức đó, đây là cả một gia tài a.
--“ Ùm.... “.
Nàng nheo mắt cười trước sự ngạc nhiên của hắn.
--“ Thế nhưng nếu là vậy thì tại sao ta lại phải tham gia “.
Hắn thắc mắc.
--“ Cái này ta không biết, chỉ có phụ thân ta biết “.
Nàng nhẹ lắc đầu.
--“ Haizz.... Tại vì tại đại hội lần này, Vạn Linh các không thể thắng.... “.
Lam Khương thở dài chắp tay nói sau lưng nói.
--“ Không thể thắng, tại sao.. “.
Vô Minh ngạc nhiên hỏi.
--“ Bởi vì hiện tại cường giả trẻ tuổi ở vạn linh các không có lấy một người.. “.
Lam khương nét mặt âu sầu...
--“ Không có lấy một người... “.
Vô Minh khá là kinh ngạc, đối với một cái tông môn chà bá như Vạn Linh Các mà lại nói là không có cường giả trẻ tuổi thật khiến người không thể tin, chả nhẽ đám đệ tử ở đó điều là củi mục hay sao.
--“ Đúng, tuy tông môn của ta có rất nhiều đệ tử, thế nhưng người có thể thủ thắng trong đại hội lần này thật không có lấy một ai, hơn nữa đệ tử có tu vi cao nhất đã thiệt mạng trong chuyến lịch lãm gần đây, khiến cho việc tiến vào top mười khó càng thêm khó”.
Lam Khương nói.
--“ Thế nhưng tại sao lại là ta.... “.
Vô minh khó hiểu hỏi.
--“ Thật ra chọn ngươi cũng chỉ là bất đắc dĩ, thật sự ta cũng không còn cách nào khác, vì tiểu tử người đã lấy được bảo vật thế nên ta nghĩ ngươi có thể thủ thắng “.
Lam Khương bất đắc dĩ nói.
--“ Thế nhưng phụ thân, không thắng lần này thì có thể thắng vào lần khác, cần gì phải như thế chứ “.
Bích Ngọc không hiểu hỏi.
--“ Nếu như vậy thì ta cần gì phải tốn tâm tư như vậy, con cái nha đầu, tuổi nhỏ lại ham chơi làm sao mà hiểu, đây đâu phải là một loại vấn đề bình thường.... “.
Lam Khương khó chịu nói.
--“ Không phải vấn đề bình thường.... “.
Bích Ngọc hỏi.
--“ Đúng dậy, tuy nói đại hội là do Huyễn Thần môn tổ chức thế nhưng giữa các đại môn phái lớn đã thầm đặt ra một quy ước rằng nếu trong năm lần đại hội tức một trăm năm, một môn phái không có đệ tử tiến vào top mười đều phải chịu cống phạt một nửa bảo khố, môn phần địa bàn đang quản lý và hơn nữa là mặt mũi điều mất sạch, bị những môn phái khác cười thối mũi... “.
Lam Khương đau lòng nói.
--“ Một nửa bảo khố, chơi lớn đến vậy.... “.
Tới lượt Vô Minh kinh ngạc thốt lên.
--“ Ừm..... Tuy nói là nhiều thế nhưng mặt mũi mới là quan trọng, nếu lần này thất bại, danh dự của Vạn Linh Các sẽ mất sạch, ta sẽ thành tội nhân thiên cổ a.... “.
Lam Khương thở dài nói.
--“ Thì ra là vậy, được rồi ta sẽ tham gia, thế nhưng ta chỉ cố hết sức mình, còn về có lọt vào top mười hay không chuyện đó ta không nắm chắc... “.
Vô Minh vui vẻ nhận lời.
--“ Cố hết sức là được, nếu như không thành công thì đừng mơ lấy con gái ta... Ok... “.
Lam Khương quẳng cho hắn một câu rồi đãi đít xoay người bỏ đi, để lại sau lưng là khuôn mặt nhăn nhúm khó coi của Vô Minh, thầm tự hỏi cái gã các chủ này sao mà thật quái dị.
--“ Xin lỗi Huynh, phụ thân muội trước nay là vậy đó, tính tình rất là cổ quái, thế nhưng rất là yêu thương muội.... “.
Bích Ngọc bước lại gần hắn nhẹ nhàng nói.
--“ Không sao ta không để ý những chuyện như thế này đâu.... “.
Vô Minh cười cười đáp lời.
--“ Thật ra, chuyện lần này huynh không cần tham gia đâu.... “.
Bích Ngọc khẽ nói.
--“ Tại sao.... “.
Hắn không hiểu hỏi lại.
--“ Vì chuyện này không liên quan đến huynh.... “.
Nàng đáp.
--“ Nói gì mà liên quan với không liên quan chứ, ta quyết định rồi, dù là lý do gì đi nữa, đại hội lần này ta nhất định sẽ tham dự, chỉ là đổi thêm một cái đại diện thôi, có gì quan trọng chứ.... “.
Hắn bộ dáng thản nhiên đáp.
--“ Huynh thật không hiểu, đây không phải là thi thố bình thường mà là sinh tử đối quyết... “.
Nàng nghiêm giọng nói.
--“ Sinh tử đối quyết... ”.
Vô Minh.
--“ Có nghĩa là người tham gia có thể tùy thời bỏ mạng trong trận đấu.... “.
Bích Ngọc.
--“ Có chuyện đó..... “.
Vô Minh.
--“ Ưm.... “.
Bích Ngọc đinh ninh gật đầu.
--“ Thì sao... Là nam nhi chi chít mà cứ sợ bóng sợ gió thì sẽ chẳng làm nên chuyện gì, ta quyết định rồi, dù là chuyện gì đi nữa đại hội lần này ta nhất định tham gia.... “.
Hắn ném ra một câu thản nhiên rồi đá đít bỏ đi.
--“ Vô Minh huynh,.... Huynh.. Huynh có phải tham gia là vì ta có phải không.... “.
Bích Ngọc ấp úng nữa ngày mới ngại ngùng thốt lên....
--“ Cứ cho là vậy đi... “.
Vô Minh một tay chắp sau lưng một tay đưa ra lắc lắc, không quay lại mà chỉ thản nhiên ném lại một câu sau đó tiếp tục bước đi...
--“ Vô Minh, cảm ơn huynh...”.
Ở phía sau, Bích Ngọc khẽ thì thầm, tuy lời nói của hắn hơi hờ hững thế nhưng lại khiến cho lòng nàng ngọt ngào đến rạng rỡ.
......................
Cộp, cộp, cộp,.....
Vô Minh nhẹ bước trong hành lang bằng gỗ dưới khoang tàu, tuy hắn đã cố gắng nhẹ hết mức thế nhưng vẫn làm ra những tiếng lộp cộp. Cái khoang tàu này đúng thật là bự chà bá, hành lang dài thòng, được chiếu sáng bằng những viên dạ minh châu màu vàng óng ánh, bên trong ít cũng phải mười mấy phòng chả khác gì căn trọ hạng trung.
Phòng hắn cũng không xa lắm, chỉ cách căn phòng cuối cùng một căn, hắn phải đi một buổi mới tới, định nhất mông, ý nhầm, nhất chân bước vào phòng thì hắn chợt nghe thấy.
--“ Hix.. Hix...”.
Một tiếng thút thít, thút thít... Của ai đó, trong không gian vắng lặng, một tiếng khóc ai oán của một bóng ma lẽ loi... Thôi dẹp cmn đi... Tu tiên mà ma với cỏ gì, chỉ là một tiếng khóc của nữ nhân bình thường thôi mà, và tiếng khóc đó phát ra từ căn phòng cuối cùng kế bên phòng của hắn, là phòng của hai mẫu tử Thủy Nhạc. Nội tâm tò mò hắn không về phòng mà bước tới đẩy cửa căn phòng đó, khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt hắn là một hình ảnh nữ nhân tiều tụy, đang ngồi vụt mặt lên đùi khóc thút thít, bộ dạng thật sự là đáng thương, nếu như hắn mà biết tên nào làm ra chuyện này nhất định sẽ cho ăn hành đơ xương.
--“ Thủy Nhạc... Cô nương không sao chứ.... “.
--------------------LẠC KỲ NAM--
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...