-“ Aaaaaaaaa....... “.
Vô Minh đau đớn hét lên, thống khổ, đây chính là thống khổ, sau khi hỏa tâm chui vào người, liền bắt đầu thiêu đốt, cảm nhận toàn thân đau đớn đến không chịu nổi, đau đến ngất xỉu, đây là sự tra tấn từ địa ngục sao, là rơi xuống chảo dầu sao, đây là người thường có thể chịu đựng sao. Lúc này hắn chỉ muốn tự kết liễu để chạy trốn sự thống khổ này, thế nhưng một chút ý thức còn lại ép hắn phải chịu đựng, phải vượt qua, hắn không được khuất phục, hàm răng nghiến chặt, nguyên lực vận chuyển, bắt đầu quá trình luyện hóa hỏa tâm.
Thế nhưng hỏa tâm đâu phải là hòn than, đâu như ngọn nến sắp tàn, mà là thần hỏa hơn nữa còn là hỗn độn thần hỏa, há để cho một tên vũ tướng cửu giai như hắn dễ dàng luyện hóa, cho dù hồn thánh tới đây cũng bị thiêu ra tro, hồn thần bất cẩn cũng liền bỏ mạng, vì thế chưa đầy một khắc Vô Minh đã không chịu nổi, y phục trên người đã sớm tiêu biến chỉ còn một thanh kiếm nung đỏ còn sót lại, toàn cơ thể hắn đã bắt đầu rạn nứt, có thể nhìn thấy hỏa diễm len lỏi bên trong, sắp sửa bị hỏa bạo mà tan biến, chỉ một lát nữa thôi thế gian sẽ mất đi một Vô Minh, và sẽ chẳng ai thèm nhớ đến hắn, tia thần thức cuối cùng cũng sớm mất đi, hắn cứ thế lâm vào hôn mê, phó mặc tất cả.
--“ Ha ha.... Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi “.
Màu tím cười đắc chí.
--“ Thất bại rồi sao....”.
Màu lam thất vọng.
--“ Vô Minh công tử “.
Bích Ngọc đau đớn.
......................
End........
Ý lộn kịch bản rồi, nếu nhân vật chính của chúng ta chết thì hết momy nó truyện còn gì.
Trong khi tất cả tưởng chừng đã đến hồi kết thì dị biến sảy ra.
Âm dương nội đan trong đan điền hắn đột nhiên bạo phát, xoay tròn đến cực hạn, tạo ra một quả cầu âm dương ☯ đem hắn bao phủ vào trong, lại có thêm càn khôn luân chuyển vô cùng ảo diệu.
Thần hỏa tuy cuồng ngạo thế nhưng khi đối mặt với luồng khí âm dương này lại co rúm không thể phản kháng, để mặc cho nó từ từ bào mòn.
Thiên địa có câu, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật hóa ngũ hành, ngũ hành tụ âm dương. Đó là một vòng luân hồi không thể thay đổi. Ngũ hành dựa theo âm dương mà sinh ra, thế nên không thể cưỡng lại được quy luật luân chuyển của nó và sẽ bị cuốn theo, hỏa cũng thuộc ngũ hành, cho dù là thần hỏa đi nữa cũng không thể chống lại, huống hồ còn có càn khô chi đạo bổ trợ cho dù là bàn cổ thiên hỏa cũng khó lòng chống nổi, mặc nhiên bị luyện hóa.
--“ Âm dương chi khí, càn khôn chi đạo, ha ha ha..... Thật sự không ngờ tới, hai loại đạo, khí hiếm có nhất lại tụ họp lên một người, đó là ý trời, Tử Ma lần này ngươi chết chắc rồi “.
Màu lam cười lớn, nhìn vào Vô Minh như nhìn thấy kỳ ngộ của cả đời lão.
--“ Chết tiệt, tại sao lại có thể như vậy chứ “.
Màu tím nghiến ngầm như không cam tâm.
......................
Thời gian chầm chậm trôi qua, Vô Minh đã sớm biến thành một hỏa nhân, trên người hắn toát ra lửa đỏ, da thịt rạn nứt nhìn vô cùng đáng sợ, thế nhưng sự hỗn loạn bên trong hắn đã bắt đầu bình ổn trở lại, dưới vòng xoáy của âm dương nhị khí hỏa tâm đã sớm không thể chống chịu nổi, sắp bị luyện hóa đến nơi.
Ở phía bình đài, quả cầu hai màu lam, tím vẫn yên lặng lơ lửng, Tiểu Bạch đã sớm trở lại hình dạng bình thường đang ngồi trên vai Bích Ngọc lo lắng nhìn Vô Minh lặng im phía xa.
.............................
Không biết đã qua bao lâu, ở cái nơi quỷ quái này quả thật không biết được thời gian. Bên trong quả cầu âm dương Vô Minh đã hoàn toàn khôi phục, những vết nứt đã liền lại không một vết tích, cứ như chẳng hề xuất hiện, hỏa tâm đã bị luyện hóa và đang ngoan ngoãn ở trong đan điền hắn chầm chậm xoay theo âm dương nội đan. Không chỉ thế khí tức hắn đang từ từ kéo lên và đang có chiều hướng bộc phát.
“ Phanh phanh phanh.... “.
Áp súc đột phá, tu vi tăng lên vũ tôn nhất giai.
Sau khi hắn đột phá quả cầu âm dương cũng tan đi, hắn từ trên không từ từ rơi xuống, khi hắn chạm đất lửa dưới chân tự động dạt ra nhường chỗ cho hắn, thế nhưng hai mắt hắn vẫn nhắm chặt tựa như ngủ say, tựa như không hay biết.
Sau một lúc hắn cũng từ từ mở mắt ra, sau đó nhẹ thở ra một hơi.
--“ Ta còn sống sao... “.
--“ Cảm giác này là.... “.
--“ Ta thành công rồi sao....”.
Tất cả là do hắn tự nói với bản thân mình, những chuyện sảy ra khiến hắn vẫn chưa tiếp thụ được, vừa mới tỉnh lại thì thấy tu vi bản thân tăng lên hồn tôn, lại thêm luyện hóa được hỏa tâm khiến hắn chưa kịp thích nghi.
Nhẹ nhàng bước đi về phía trước, mỗi bước đi lửa dưới chân đều bạt ra nhường chỗ cho hắn. Hắn từ từ tiến lại gần bình đài, sau khi lên tới được bình đài hắn mới nhìn vào quả cầu hai màu kia nhẹ nhàng nói.
--“ Tiền bối, ta thành công rồi.... “.
--“ Làm tốt lắm, không uổng công ta tin tưởng ngươi”.
Màu lam hào hứng nói.
--“ Chết tiệt, Chu Ngạc tên khốn nhà ngươi, mau thả ta ra.... “.
Màu tím hoảng loạn rống lên.
--“ Ha ha ha... Tử Ma ngươi cứ ở đây ngoan ngoãn chờ chết đi..... Tiểu tử, hiện tại ngươi đã có thể huy động được Cửu Hỏa Huyền Thiên Đỉnh, ngươi mau dùng nó để luyện hóa hai chúng ta “.
Màu lam nói.
--“ Nếu như vậy người cũng sẽ chết “.
Vô Minh khó xử nói.
--“ Không sao đâu, ta dù sao cũng chỉ còn là một tàn hồn, chỉ cần tiêu diệt được Tử Ma ta có chết cũng mãn nguyện, mau làm đi, ta không thể giữ hắn thêm được nữa đâu “.
Màu lam nói lớn.
--“ Nếu vậy tiền bối tiểu tử đắc tội “.
Hắn cáo lỗi một tiếng, vận ý niệm điều khiển cửu hỏa đỉnh thu lấy quả cầu hai màu kia, đồng thời cũng thu lấy lửa từ hỏa hải, phút chốc hỏa hải nóng bỏng chỉ còn là một mảng đất đen, tất cả hỏa diễm điều bị cửu hỏa đỉnh thu vào.
--“ Aaaaaaa.... Ta không cam tâm.... “.
Màu tím đau đớn hét lên, thế nhưng chỉ được chốc lát thì bị luyện hóa trở thành một làn chi khí sau đó từ từ tan biến.
Bên trong đại đỉnh còn có hai cổ khô lâu, có lẽ đó là hài cốt của hai người đó, sau khi chìm vào biển lửa liền tan thành mây khói, chỉ còn sót lại hai chiếc trữ vật giới chỉ cùng khoảng hồn lực mênh mông do luyện hóa tàn hồn của màu lam và màu tím, ban đầu còn chưa biết làm gì thì đột nhiên thiên nhãn trong đầu hắn tự động khai mở, đem hồn lực trong đó cắn nuốt sạch sẽ, tuy không biết chuyện gì xảy ra thế nhưng hắn cũng chả buồn quan tâm tiện tay thu lấy hai chiếc giới chỉ, túi trữ vật của hắn bị cháy mất rồi giờ cần có thứ để chứa đồ, cũng may trong hỏa hoạn thanh đoan thủy kiếm của hắn không bị cháy mất nếu không hắn sẽ nhỏ máu vì tiếc.
Chỉ một tia ý niệm Cửu Hỏa đỉnh liền biến nhỏ lại chui vào trong đan điền của hắn, điều này khiến hắn khá là ngạc nhiên, đan điền có thể chứa đựng nguyên lực đã làm điều phi lý rồi giờ còn nuốt luôn cả một cái đại đỉnh thật khiến người khó tin.
......................
--“ Bích Ngọc cô nương, không có việc gì chứ “.
Sau khi hoàn thành tốt mọi thứ hắn mới quay nhìn Bích Ngọc đang đứng ngơ ngác phía xa.
--“ Vô Minh công tử,... Huynh... Huynh không mặc đồ kìa “.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, miệng lắp bắp, mặt đỏ ửng.
--“ ý chết “.
Hắn lúc này mới nhận ra mình thất thố, liền lấy ra một bộ y phục mặc vào người, sau đó mới ngại ngùng bước tới.
--“ Xin lỗi a.. Lúc nãy ta thật là thất thố “.
Vô Minh gãi đầu cười cười, tuy lộ thể đối với hắn không có vấn đề gì thế nhưng với một xử nữ như Bích Ngọc thì thật là không ổn một chút nào.
--“ Kh... Không có gì... “.
Nàng e thẹn cuối đầu, nói nữa ngày mới được vài chữ ấp úng, ngay cả Tiểu Bạch trên vai nàng cũng liếc xéo hắn một cái.
--“ Tiểu Bạch lại tiến giai rồi sao”.
Sau câu hỏi trìu mến của hắn, Tiểu Bạch liền nhanh nhảu trèo qua vai hắn nhụi nhụi mấy cái làm nũng, hắn cũng yêu thương vuốt ve nó.
--“ Lúc này cảm ơn muội nhé “.
--“ Muội sao”.
Bích Ngọc có chút ngạc nhiên khi hắn gọi Tiểu Bạch như vậy.
--“ Ừm.... Vì Tiểu bạch là giống cái mà”.
Vô Minh nhẹ cười.
Bích Ngọc nghe vậy chỉ ờ ờ mấy tiếng cho qua rồi thôi.
--“ Chúng ta rời khỏi đây thôi “.
Vô Minh vươn vai nói.
--“ Ra bằng cách nào “.
Bích Ngọc mơ hồ hỏi. Việc vào nơi này đã khó khăn rồi chứ đừng nói là ra ngoài.
--“ Ta có cách........ “.
=•=•=•=•=•=•=•=•=•=• LẠC KỲ NAM
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...