Ngọn lửa bên trong hỏa hải vô cùng cuồng ngạo, giống như muốn thiêu cháy tất cả, một cái mộc thuộc tính như Thiên Quỷ Thần Thụ làm sao có thể chống lại, Lãnh Thường chỉ vùng vẫy được trong chốc lát thì toàn thân đã bắt đầu bén lửa bùng cháy dữ dội, hắn cuồng la hét trong đau đớn, miệng không ngừng thốt ra nhữ điên ng từ ngữ oán độc.
Mọi người ở bên ngoài mắt nhìn cảnh tượng phát sinh bên trong mà không khỏi bàng hoàng, tự dưng lại xuất hiện hai nguồn sức mạnh kinh khủng như vậy trên người hai tên tiểu bối thật khiến người không thể tin nổi.
Thời gian trôi qua, Thiên Quỷ Thần Thụ rốt cuộc cũng bị thiêu thành than củi, hắn đã bị Phần Thiên Hỏa tiêu hủy luôn cả tia nguyên thần còn sót lại, hoàn toàn biến mất trong thiên địa, kế hoạch quật khởi của hắn cũng tan thành mây khói. Số phận của Lãnh Thường cũng giống như Thiên Quỷ Thần Thụ ở trong hỏa hải thần hồn câu diệt.
Sắc mặt Vô Minh từ trắng bệch bắt đầu chuyển sang hồng hào, làn da khô héo cũng dần hồi phục, hỏa hải vẫn leo lắt cháy thêm một lúc nữa rồi tắt hẳn, Vô Minh đứng giữa nơi chỉ còn là tro tàn nét mặt điềm đạm, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi ánh mắt đảo nhẹ một vòng liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tiểu Hàn cùng Bích Ngọc, hai nàng ngay lập tức chạy qua xem xét tình hình của hắn, tuy bề ngoài có chút tơi tả do bị lửa thiêu đốt nhưng bên trong thì không có gì đáng ngại, ngoại trừ có chút mệt mỏi thì tất cả đều tốt.
Dị biến đã qua đi nhưng sự bàng hoàng trong lòng mọi người thì vẫn chưa dứt, không còn ai dám xem thường tên cà lơ phất phơ Vô Minh nữa, nếu lỡ như không may chọc phải hắn khiến hắn moi hỏa hải ra thì há chẳng phải chết không toàn thây hay sao.
Tất cả kết thúc thì trời đã không còn sớm nữa dù muốn dù không tất cả cũng phải trở về nghỉ ngơi ngày mai lại tiếp tục thi đấu, việc trở về nghỉ ngơi chính là điều mà Vô Minh lúc này rất cần, hắn đã rất mệt mỏi sau một hồi đấu với Thiên Quỷ Thần Thụ, sinh lực bị rút đi rất nhiều, nếu bây giờ tiếp thi đấu sẽ không tốt cho hắn.
Vô Minh trở lại phòng liền một mạch đi đến giường nghỉ ngơi, ngay cả khách cũng không thèm tiếp, hắn rất nhanh đã ngủ say.
Ngày hôm sau, Mười người còn lại bắt đầu tiến vào vòng xếp hạng, đây là những người xuất sắc nhất trong lớp trẻ tuổi của Linh Hoàng Đại Lục, ai nấy đều có thực lực cùng thủ đoạn hơn người.
Mười người chia thành hai hàng đối diện với nhau, lần này họ sẽ thi đấu theo thể lệ khác “ Thách Đấu “.
Theo thể lệ này mỗi một người tham gia sẽ thách đấu với chín người còn lại, ai chiến thắng nhiều hơn sẽ đoạt được hạng nhất và trở thành đệ nhất cường giả trẻ tuổi của Linh Hoàng Đại Lục, thanh danh sẽ vang truyền tứ hải.
Vô Minh hiện tại lại không chút hăng hái, hắn đã hoàn thành sứ mệnh, còn việc có trở thành đệ nhất hay không cũng không còn quan trọng nữa, hắn dù gì tâm tư đã không còn trẻ tuổi háo thắng nữa, cái đầu từng sống đến cằn cỗi như hắn thì đã trải qua bao nhiêu sóng gió chứ.
Thách Đấu bắt đầu, lần lượt có người thách đấu với nhau, Vô Minh cũng không ngoại lệ, người thách đấu hắn tên là Lý Phiêu Diêu, là đệ tử của Huyễn Thần Môn, hắn là một trong hai người lọt vào top mười của Huyễn Thần Môn, thực lực không hề kém cạnh chút nào, tuy thế hắn lại không dám có một chút khinh suất nào, thực lực của Vô Minh hắn đã nhìn rõ trong trận đấu ngày hôm qua, trong trận này hắn còn không nắm chắc phần thắng nữa là.
--“ Vô Minh huynh đệ xin thỉnh giáo”.
Phiêu Diêu khách sáo một câu xem như lấy lệ, Vô Minh đứng chắp tay sau lưng không đáp ứng mà chỉ nhẹ gật đầu một cái. Thấy thái độ của hắn như vậy Lý Phiêu Diêu cũng không có để tâm mà bắt đầu chuẩn bị phát công, hắn thuộc song thuộc tính thủy, hỏa nên vừa bắt đầu hắn đã tạo ra một màn sương mù dày đặc vây lấy cả hai vào trong, vì biết thực lực của Vô Minh nên hắn vừa ra chiêu đã đem xuất thủ đoạn cao cấp nhất Ảo Linh Thuật. Từ trong sương mù xuất hiện mấy chục Phiêu Diêu tay cầm tiểu đao một mực đâm tới, Vô Minh không phản ứng nhiều chỉ sử dụng bộ pháp nhẹ nhàng tránh né, hắn cũng không thèm phân biệt thật giả cứ thế mà tránh qua tránh lại khiến cho Phiêu Diêu không thể chạm vào hắn dù chỉ là một sợi lông. Cận kích không có hiệu quả Phiêu Diêu chuyển sang đánh từ xa, hắn tụ ra vô số quả cầu lửa phóng về phía Vô Minh định sẽ làm Vô Minh hao tổn nguyên lực thế nhưng Vô Minh chỉ nhẹ nhàng đưa tay cản phá, cầu lửa bắn vào hắn không có chút tác dụng, Vô Minh ánh mắt khẽ động toàn thân như quỷ mị lập tức biến mất sau đó xuất hiện bên hông Lý Phiêu Diêu.
--“ Sao... Sao có thể....”.
Lý Phiêu Diêu kinh ngạc thốt lên, hắn không ngờ Vô Minh lại có thể phân biệt hắn trong đám phân thân, lại còn nhanh như vậy đã tiếp cận hắn khiến cho hắn không kịp phòng bị đã bị Vô Minh tung một đấm văng sang một bên.
--“ Ta thua.. Ta thua.. Vô Minh huynh đệ thật sự là lợi hại... “.
Lý Phiêu Diêu chậm rãi đứng lên miệng lập tức khen ngợi Vô Minh không ngừng, hắn thua nhưng rất tâm phục khẩu phục.
--“ Phiêu Diêu huynh đệ quá lời rồi... “.
Vô Minh cũng bước đến một tay kéo Phiêu Diêu lên khách khí nói.
--“ Không quá.. Không quá... Ta chính là tâm phục khẩu phục a... “.
Phiêu Diêu nói thêm một câu rồi bước đi tìm đối thủ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...