Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

“Nếu em muốn tôi đi trị bệnh, tôi đi.”

Kỳ Dục Dương thấp giọng nói, hơn nửa ngày sau mới dám nhìn Trì Chiếu, “Em muốn tôi làm gì cũng được hết, nhưng đừng rời khỏi đây.”

Sắc mặt Trì Chiếu cứng đờ, vài giây sau cậu mới phản ứng, trưng ra bộ mặt “Tôi không hiểu cậu đang nói gì”, đáp lời “Tôi không bắt cậu đi chữa bệnh, cậu ra sao không liên quan gì đến tôi cả, tôi không quan tâm, cũng không muốn nhúng tay vào.”

Nói xong Trì Chiếu dùng một tay kéo va-li, bên cạnh còn có chiếc túi Louis Vuitton, trong đó đựng áo khoác mùa xuân, Trì Chiếu định lấy túi, ai ngờ Kỳ Dục Dương lại nhanh tay đoạt trước.

Trì Chiếu sửng sốt nhíu mày, cậu là kiểu ưa nhẹ không ưa nặng, dỗ dành thì cậu còn ngoan ngoãn nghe theo, nhưng nếu trái ý thì khác, Trì Chiếu còn ngang hơn. 

Cũng vì Kỳ Dục Dương cuống quá không còn cách nào nên mới chọn cách tệ nhất, Trì Chiếu túm chặt túi kéo về phía mình, đồng thời còn lấy giọng nói lạnh băng cảnh cáo Kỳ Dục Dương, “Buông ra.”

Kỳ Dục Dương không nghe, giằng co một lúc, chiếc túi chưa khóa kín, quần áo bên trong rơi ra hết, áo khoác rơi trên mặt đất đáng ra chỉ nên phát ra tiếng sột sột soạt soạt, nhưng cả hai người đều nghe thấy một tiếng vang nặng nề khác thường. 

Cả Trì Chiếu lẫn Kỳ Dục Dương đều ngẩn người, bởi hai người bọn họ cũng không biết bên trong quần áo còn nhét thứ khác, chiếc túi này vẫn luôn yên vị trong tủ quần áo, lúc Trì Chiếu thu dọn cũng đã kéo khóa kéo nhìn qua, xác nhận đây là túi của Tiết Thanh mới lấy ra để lát nữa mang đi, cũng không nhìn xem bên trong có cái gì.

Hiện tại đã là mùa hạ, quần áo mùa xuân đều để xuống dưới, Trì Chiếu chưa từng lục cái túi này, đương nhiên không biết ở trong còn điều lạ.

Trong chớp nhoáng, đầu Trì Chiếu nảy ra suy đoán.

Chẳng lẽ, đây là quỹ đen của Tiết Thanh, lúc mở ra, mọi người sẽ kinh ngạc phát hiện bên trong có hơn mấy trăm triệu?

Hệ thống: “……” Hám tiền phát điên luôn rồi kìa. 

Trì Chiếu nhất thời không nhúc nhích, bởi cậu đứng phía này không nhìn rõ cái gì vừa rơi, nhưng Kỳ Dục Dương thấy, ở giữa áo khoác nhung là một khối gỗ tứ giác, Kỳ Dục Dương ngồi xổm xuống rút thứ này ra.

Là một cái khung ảnh.

Hơn nữa lại còn là bức ảnh lọt vào ống kính Trình Nhiên từng chụp. 


Kỳ Dục Dương nhìn một nhà ba người trên ảnh, nét mặt ngờ ngợ, “Người này, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi……”

Trái tim Trì Chiếu căng thẳng, cậu giật lại khung ảnh rồi ôm chặt trước ngực, Kỳ Dục Dương không hề phòng bị, hắn ngẩn ngơ ngẩng đầu, thấy cậu đang dè chừng mình. 

Không chỉ Kỳ Dục Dương không biết chuyện gì đang xảy ra, hệ thống cũng khó hiểu.

【 Sao vậy? 】

Trì Chiếu: “Lúc này không thể để hắn nhớ ra được, nếu không cốt truyện lại lộn xộn nữa bây giờ!”

Hệ thống: “……”

Có đôi lúc nó cũng rất bội phục Trì Chiếu, trong tình huống cốt truyện đã chết yểu thê thảm từ lâu, Trì Chiếu vẫn kiên quyết không chấp nhận sự thật, vẫn đau đáu về việc làm theo cốt truyện như cũ.

Trì Chiếu nhanh chóng nhét khung ảnh vào túi rồi dùng một tay kéo va-li, rời khỏi căn phòng mà không mảy may quay đầu lại. 5 giây sau khi bóng dáng dứt khoát này rời đi, đột nhiên bên ngoài vang lên động tĩnh khác thường.

“ —— loảng xoảng bang loảng xoảng —— ầm!”

Chiếc va-li tuột khỏi bàn tay Trì Chiếu, nhiệt tình rơi xuống ôm ấp sàn nhà tầng 1.

Nhìn chiếc va-li rơi, Trì Chiếu trầm mặc.

Một khi đã xui xẻo thì uống ly nước cũng sặc mà……

Dù vậy, Trì Chiếu vẫn kiên định kéo va-li đi như chạy nạn, Kỳ Dục Dương đứng trên tầng 2 nhìn bóng dáng cậu ra đi, im lặng không nói gì.

Trì Chiếu cho rằng sau khi hắn nhìn thấy ảnh gia đình của Tiết Thanh sẽ bị kích thích nhớ đến vài kí ức vụn vặt bị tra tấn trong quá khứ, nhưng trên thực tế lại không phải, cha Tiết Thanh rất giỏi, nếu ám thị tâm lý của ông ta bị phá bỏ chỉ bởi một tấm ảnh thì tốn công ám thị Kỳ Dục Dương để làm gì. 


Điều Kỳ Dục Dương nhớ tới là một chuyện nhỏ lâu thật lâu trước kia, mảnh vụn ký ức này vẫn luôn bị chôn giấu sâu trong óc, đến tận hôm nay mới hiện về. 

Khi đó hắn mới chỉ khoảng bảy tám tuổi, được cha bế trong tay, đằng sau là ba bảo vệ đang ngăn cản một người đàn ông gầy gò, người nọ quỳ mọp trên mặt đất, hình như chân người đó đang bị thương nên quỳ trong một tư thế kì lạ, đôi chân không có lực, không đứng dậy được, nhưng dù vậy, người đàn ông đó vẫn ngẩng đầu, ánh mắt đầy căm hận nhìn về Kỳ Dục Dương.

Ánh mắt ấy vô cùng đáng sợ, khiến Kỳ Dục Dương lúc ấy vẫn còn là đứa trẻ sợ đến hoảng hồn. Nhưng chính xác thì người đàn ông đó không nhìn Kỳ Dục Dương mà là cha hắn, nhưng cha hắn cũng không màng quay đầu, chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn con trai, thấy con trai vẫn quay đầu nhìn người đằng sau, ông mất kiên nhẫn vỗ vỗ lưng Kỳ Dục Dương, “Có gì hay đâu mà nhìn, một tên điên thôi, đi, con còn phải về nhà làm bài tập đấy.”

Kỳ Dục Dương nghe lời quay đầu lại, trẻ con không hiểu thị phi, cũng không biết thế nào là thiện ác, hắn chỉ biết nghe lời người lớn, nhưng vài giây sau, không biết nghĩ đến điều gì, hắn lặng lẽ nhìn lướt về phía sau, trong một giây liếc mắt này, tầm mắt hắn và người đàn ông nọ đụng vào nhau.

Lúc đó còn nhỏ, Kỳ Dục Dương không ánh mắt đó chất chứa điều gì, hắn chỉ biết mình bị người ta nhìn đến nỗi không thoải mái. Đến bây giờ hồi tưởng lại cảnh tượng này, Kỳ Dục Dương mới hiểu.

Phẫn nộ, đau khổ, không cam lòng, căm hận, và sự cố chấp không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Người đàn ông đó nhìn hắn không lâu, chưa đến hai giây đã bị bảo vệ ấn đầu xuống kéo đi chỗ khác, nhưng hai giây này, đối với Kỳ Dục Dương của hiện tại lại như vừa tái hiện. 

Mà người kia, và người đàn ông có nụ cười nhàn nhạt trên ảnh chụp, lại là cùng một người. 

Kỳ Dục Dương hoảng hốt đứng, đột nhiên hắn lảo đảo hai bước, lưng đụng mạnh vào vách tường phía sau, hắn khó chịu ôm đầu, hai tròng mắt khổ sở nhắm lại, rất lâu sau hắn mới dần dần mở to mắt, cảm xúc trong mắt thâm sâu và phức tạp.

Lúc đó đang là buổi tối, người đại diện đột nhiên bị gọi, anh ta gặp được Trì Chiếu ăn mặc như đi đánh giặc ở tuyến đường tập trung nhiều khu biệt thự của thành phố nhất, từ từ dừng xe ở ven đường, người đại diện ái ngại nhìn Trì Chiếu, cậu đang ngồi trên va-li, gật đầu với người vừa tới.

Người đại diện hơi cạn lời, nhưng chí ít cũng là người đại diện đã kinh qua nhiều sóng to gió lớn, trước đây không phải chưa từng gặp tình huống này, anh ta thấu đáo hỏi: “Bị đá?”

Trì Chiếu đứng lên lôi va-li định đi ra ghế sau, nghe vậy thì nhìn người đại diện như lạ lắm, “Sao thế được, nhìn khuôn mặt này đi, bị đá thế nào được?”

Người đại diện: “……” Cậu không nói mấy câu này may ra anh còn tin. 

Để va-li vào cốp xe xong, Trì Chiếu đóng cốp lại, thoáng nhìn thấy người đại diện trong xe đang nghe điện thoại, lúc quay trở lại xe thì người đại diện đã tắt rồi. 


Người đại diện nhìn cậu, “Bây giờ cậu định đi đâu?”

“Tìm khách sạn gia đình ở tạm trước đã, hai ngày nữa phiền anh tìm cho em một phòng ở đáng tin cậy.” Trì Chiếu vừa thắt dây an toàn vừa trả lời.

Người đại diện khởi động ô tô, “Đừng, ngôi sao mà đi ở khách sạn, thích rước thêm tai tiếng vào người à. Trong tay anh còn một căn hộ chung cư chuẩn bị cho nghệ sĩ khác, nhưng cậu ta bận đi gia nhập nhóm rồi, chưa kịp dọn vào. Cậu tới đó ở tạm, hai tháng sau cậu ta xong việc, trong hai tháng này cậu cứ từ từ tìm phòng." 

Thế cũng được, nhưng mà……

“Anh không tìm hộ em à?” Trì Chiếu nhẹ nhàng chớp mắt.

Người đại diện làm như đang nghe thấy câu nói tày đình nào đó, ánh mắt anh ta nhìn Trì Chiếu đầy trách móc, “Chuyện đơn giản thế này cũng đẩy cho anh à! Anh là người đại diện chứ không phải bảo mẫu! Bận bù đầu bù cổ, ngày nào cũng ngược xuôi tìm kịch bản cho diễn viên bọn cậu, nhìn đầu anh đi, hói rồi đây này! Mai anh bay nguyên ngày, đặt chân được sang nước ngoài lại bận tiếp, cậu biết từ lúc anh làm người đại diện tới nay phải đổ bao nhiêu tiền để khám tâm lý không? Đến mức này mà cậu còn không biết thông cảm à?!”

Trì Chiếu xụ mặt nghe mắng, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn vâng, thấy thái độ cậu không tồi, người đại diện cũng thôi. Xe đi hơn mười phút là đến nơi, Trì Chiếu xuống xe nhìn xung quanh, đây là một toà chung cư tương đối xa hoa. 

Cậu lấy đồ đạc lỉnh kỉnh ra, người đại diện đứng phía sau, “Cậu lên đi, anh đi đây.”

Trì Chiếu định hỏi anh không định lên ngồi à, nhưng nghĩ lại thì nguyên chủ sẽ không nói vậy, vì thế cậu yên tâm thoải mái đi lên.

Cũng may cậu không hỏi câu này, nếu không người đại diện sẽ sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh trên đầu mất. 

Đùa à, đèn mới bật, cô nam quả nam, anh ta dám ngồi chỗ Tiết Thanh ở, muốn chết chắc?

……

Càng nhìn biểu cảm của người đại diện, Trì Chiếu càng thấy lạ, đến địa chỉ người đại diện đưa, Trì Chiếu không vội vàng ấn mật mã mà bảo hệ thống: “Quét một vòng đi, xem Kỳ Dục Dương có ở đây không.”

Hệ thống nghe lời soát một vòng rồi nói không có.

Trì Chiếu hơi ngạc nhiên rồi thầm nghĩ, hóa ra mình nghĩ nhiều. 

Thực ra Trì Chiếu không nghĩ nhiều, chẳng qua hiện tại Kỳ Dục Dương còn 


chuyện khác phải làm nên chưa tới đây vội. 

Nghe người đại diện nói Tiết Thanh đã tới ở, hắn ừ một tiếng trầm thấp rồi hỏi: “Cậu ấy có nghi ngờ không?”

“Đương nhiên không” người đại diện quả quyết, “Chủ tịch Kỳ, không phải tôi nói khoác đâu, nếu ngoại hình tôi không quá tệ thì với kỹ năng diễn xuất này tôi bưng cái giải Ảnh đế ngon ơ.”

Kỳ Dục Dương lười nghe người đại diện nói khoác, cúp điện thoại, hắn lật giở hồ sơ nhân sự trước mặt, sau đó gọi đến một dãy số.

Sau khi cha hắn qua đời, Gia Ngư Văn Hóa trải qua một đợt thay máu nhân sự quy mô rộng, rất nhiều cựu nhân viên khi đó đều đi ăn máng khác, ví dụ như người này, thư ký riêng của cha hắn, hiện làm quản lý cấp cao ở một doanh nghiệp khác. 

Cũng may người này chưa đổi số, nhận được cuộc gọi của Kỳ Dục Dương, đối phương còn lộ ra ngữ khí vui mừng, “Là tiểu thiếu gia à, lâu rồi không gặp, lần trước tôi nhìn thấy cậu trên TV, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!”

Kỳ Dục Dương mỉm cười, “Chú Lý, chú cũng đừng gọi tôi là tiểu thiếu gia, tôi đã không còn là đứa trẻ nữa rồi.”

“Ha ha, quen miệng, vẫn còn cho rằng cậu chưa thành niên đấy.”

Nói chuyện một lúc, Kỳ Dục Dương tự nhiên hỏi: “Chú Lý, gần đây tôi xem qua văn kiện trước đây của công ty, chú có nhớ người tên Tiết Hưng Phàm không?”

Đối phương nhanh chóng trả lời, “Tiết Hưng Phàm? Để chú nghĩ lại,…… Không nhớ rõ, đây là ai, nhân viên cũ của Gia Ngư sao?”

Sắc mặt Kỳ Dục Dương không đổi, hắn khẽ cười một tiếng, “Có lẽ vậy, trong văn kiện không nói rõ, nếu chú không nhớ rõ thì hẳn người này không quan trọng.”

Bên kia lại nói gì đó, một vài lời khách sáo, cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, ngắt điện thoại xong, Kỳ Dục Dương nhìn tư liệu nhân viên trong tay nhíu mày.

Ngay cả thư ký của cha hắn cũng không biết, hỏi người khác cũng vô dụng.

Kỳ Dục Dương nhíu mày nửa ngày, cuối cùng đứng dậy đi sang phòng khác.

Mà tại một căn phòng phồn hoa khác trong thành phố, sắc mặt thư ký họ Lý thúc sau khi ngắt điện thoại lại vô cùng nghiêm trọng, con gái ông ta đúng lúc đi ngang qua thấy vậy bèn hỏi một câu, “Ba, ba sao vậy?”

Ông ta giật mình, vội vàng cười rộ lên, “Không sao, vừa nhận cuộc điện thoại hỏi thăm của người ta, nhiều năm rồi không gặp, rất bất ngờ.”

Con gái ông ta cười cười, “Đây là chuyện vui mà, nhìn sắc mặt ba, con còn tưởng rằng là đã xảy ra chuyện hệ trọng gì chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui