Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Louis bị người quân bộ giam trong một gian phòng nhỏ chưa đến hai mươi mét vuông, hắn ngồi ở mép giường, hai chân tách ra, hai tay vắt chéo, khuỷu tay chống trên đầu gối, dáng vẻ suy sụp.

Khi Thiệu Trạch Lâm bước vào thì thấy hình ảnh như vậy, hắn đứng yên một lúc, sau đó kéo ghế dựa bên cạnh ngồi đối mặt với Louis.

Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, cằm Louis đã mọc râu lún phún, hắn thong thả nâng mắt, sau khi thấy rõ người đến là Thiệu Trạch Lâm, đầu mắt mới hơi giật giật.

“Nghe nói bệ hạ vừa tới.”

Louis đứng dậy, lạnh nhạt ừ một tiếng, “Mắng tôi một trận, sau đó đi rồi.”

Lúc trẻ tính tình vị hoàng đế này của họ không tốt đẹp gì, hiện tại đến tuổi trung niên, tính tình cũng càng ngày càng kém, Thiệu Trạch Lâm nhìn quanh bốn phía, nơi này là một phòng giam tạm thời rất phổ thông, nhìn thì nhỏ nhưng đầy đủ vật tư, chẳng qua là hơi đơn sơ một chút.

“Tiểu An đang ở nhà tôi, bao giờ cậu mới được ra ngoài?”

Từ lúc Thiệu Trạch Lâm vào đây, Louis vẫn luôn không có biểu cảm gì, nhưng khi nghe câu nói kia, hắn bỗng chốc nhìn qua, ánh mắt cũng thêm sắc bén vài phần, “…… Anh biết Tiểu An về nhà?”

Rõ ràng cả hai là người thân, nhưng thái độ đối với nhau thật sự không giống quan hệ thân thích chút nào, sắc mặt Thiệu Trạch Lâm còn lạnh nhạt hơn Louis, hắn gật đầu, “Biết, tôi vừa từ trong nhà đến đây.”

Thân hình Louis đột nhiên cứng đờ, hắn mím môi nhìn Thiệu Trạch Lâm, chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều ý nghĩ trong đầu, Thiệu Trạch Lâm còn nói thêm: “Yên tâm, thằng bé không biết cậu ở đây, cũng không biết chuyện cậu gây ra ở tinh cầu Scarlett, nó vẫn nghĩ cậu đang ở Tử Vong tinh hà.”

Nghe Thiệu Trạch Lâm nói hết câu, Louis cũng chưa thể thả lỏng, vẫn nhìn chằm chằm Thiệu Trạch Lâm như cũ.

Sơ hở trong lời nói này quá nhiều, Thiệu Trạch Lâm biết hắn nói dối Thiệu Trạch An, nhưng không những không vạch trần hắn mà lại còn giúp hắn giấu diếm, thậm chí còn tới tận quân bộ thăm hỏi. Còn nữa, hắn vừa nói mình từ nhà đến đây, nghĩa là tối hôm qua hắn ở nhà? Sao lại như vậy?


Louis nhìn Thiệu Trạch Lâm bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác và không tin tưởng, cũng không thể trách, hắn vừa phát hiện người mình yêu bị phản quân bắt cóc vài tháng nên bây giờ vẫn đang trong trạng thái nghi thần nghi quỷ, đâu ai biết bên cạnh cậu có người phản quân cài vào không.

Thiệu Trạch Lâm biết hắn nghĩ gì, hắn trầm mặc một lát, đổi đề tài: “Vì sao cậu bạo động tinh thần lực ở Scarlett?”

Louis rũ mắt, hắn đang định lấy cớ cho qua thì lại nghe giọng Thiệu Trạch Lâm vang lên, “Là vì Tiểu An à.”

Louis nhìn Thiệu Trạch Lâm, hai người mắt đối mắt thật lâu, sau đó tròng mắt Louis giật một cái, giọng nói cất lên như đang cố gắng che đi nỗi chua xót, cười xong, hắn dùng thanh âm trầm khàn tưởng như mất tiếng nói: “Anh phát hiện rồi.”

Louis đã không chợp mắt hai ngày một đêm, đương nhiên, với thể chất của hắn thì việc này không là cái gì, nhưng hắn cũng cảm thấy mỏi mệt, đặc biệt là khi trên đường về chủ tinh, bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tương đương với căn phòng hiện tại, không bận rộn, nên thời gian thừa khiến hắn suy nghĩ miên man càng nhiều.

“Anh biết rồi”, Louis không giấu diếm mà cứ thế trực tiếp thừa nhận.

Thiệu Trạch Lâm yên lặng ba giây, sau đó mới mở miệng, “Trạch An không tự nguyện, mọi thứ đã xảy ra đều không phải chủ ý của nó, em trai tôi…… Tuy không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải hạng xấu xa.”

Trong mắt Thiệu Trạch Lâm không hề có tạp chất, mọi điều hắn làm cũng đều rõ ràng minh bạch, tuy trước mặt cha mẹ hắn đã nói Louis là chồng Thiệu Trạch An, sẽ không làm hại cậu, nhưng câu nói đó mang ý trấn an là nhiều, lúc thật sự đối mặt với Louis, Thiệu Trạch Lâm cũng không dám ôm mười phần tự tin.

Nghe Thiệu Trạch Lâm nói xong, Louis nhíu mày, hắn hiểu ý Thiệu Trạch Lâm đang muốn nói đỡ cho Thiệu Trạch An, cầu tình cho em trai, hy vọng Louis đồng tình nhìn vào tình cảm từng có mà tha cho Thiệu Trạch An.

“Em ấy là bạn đời hợp pháp của tôi, dĩ nhiên tôi còn quan tâm và xót xa em ấy hơn bất cứ ai, anh không cần nói những điều này, bởi vì dù thế nào thì tôi cũng vẫn bảo vệ em ấy” dừng một chút, Louis bảo đảm: “Tôi vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em ấy.”

Nghe những lời này xong, Thiệu Trạch Lâm không mảy may lộ ra sự xúc động, ngược lại nhìn Louis rất lạ lùng, “Cậu đã biết Tiểu An bị bắt cóc, vậy cũng nên biết thằng bé không thật sự muốn kết hôn với cậu, mà là kẻ giám sát yêu cầu nó làm như vậy, sau khi cứu được Tiểu An, hôn nhân của hai người…… Cũng sẽ là thứ bỏ đi.”

Điều này không cần Thiệu Trạch Lâm nói, Louis cũng đã sớm nghĩ tới.


Lúc mới biết được Thiệu Trạch An thích hắn,  lòng hắn sung sướng bao nhiêu thì bây giờ lại khổ sở bấy nhiêu. Hóa ra thời gian lâu như vậy tới tận bây giờ đều là hắn tự đa tình, khó trách khi ấy hắn chạm vào Thiệu Trạch An thì cơ thể Triệu Thạch An cứng đờ lại, chỉ sợ mình trong mắt cậu còn đáng sợ hơn hồng thuỷ mãnh thú.

Nếu được cứu rồi, có lẽ điều đầu tiên em ấy làm chính là ly hôn, dù sao đây cũng là một cuộc hôn nhân đầy gượng ép, sống với mình mỗi ngày, hẳn em ấy phải chịu đựng như đang sống trong nước sôi lửa bỏng, chẳng biết khi cùng nằm trên một chiếc giường, em ấy đang nghĩ gì đây.

Liệu có cảm thấy tuyệt vọng, hết lòng cầu nguyện sẽ có người cứu mình ra khỏi tình cảnh này?

Liệu có phải chỉ cần thoát được khỏi tay phản quân, rời khỏi hắn, em ấy sẽ chấp nhận trả bất cứ giá nào?

Tầng tầng lớp lớp cảm xúc chôn trong lòng không ngừng trào lên ồ ạt như sông cuộn biển gầm, Louis nhắm mắt lại, hắn cảm thấy mình đang muốn nổ mạnh, không thở nổi, cũng không kêu ra được tiếng nào.

Thiệu Trạch An không thích hắn, thậm chí, có khi còn ghét cay ghét đắng hắn.

Những lời này giống như bàn là cháy bỏng là qua trái tim hắn, trái tim vốn là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, sự nóng rát và đau nhức lan ra khắp người, Louis rũ mắt, vẫn một mực không nói gì.

Thiệu Trạch Lâm cũng im lặng, nhưng thời gian thăm hỏi có giới hạn, những lời cần nói hắn ưu tiên nói trước.

“Cậu ở cùng Tiểu An lâu rồi, có để ý kẻ nào có khả năng là người giám sát thằng bé không.”

Louis nhìn qua, mày cau lại theo bản năng, “Không có.”

Thiệu Trạch Lâm ngẩn ra, Louis vươn tay chỉ đầu mình, “Không ai giám sát em ấy cả, thứ giám sát là thứ ở trong đầu.”


Nhìn vào trình độ khoa học kĩ thuật hiện nay, chỉ cần nghĩ một chút Thiệu Trạch Lâm nào còn không hiểu, khuôn mặt hắn mang thần sắc nghiêm trọng, “Cậu đang nói đến chip nghe lén?”

Giọng nói Louis thong thả lại trầm tĩnh, “Ở Tử Vong tinh hà, lúc vừa tìm được em ấy thì chúng tôi cũng gặp được Morris, nhưng lại để hắn chạy mất. Sau đó lục soát phòng thí nghiệm của hắn thì phát hiện một số thiết bị bị phát nổ, trong đó thiết bị rất lạ thường, không ai biết được nó dùng làm gì, sau khi trở về nó đã được đưa đến Viện Nghiên Cứu Hoàng Gia, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm hiểu được.”

Louis tạm dừng một giây, tiếp tục nói: “Tiểu An đã từng nói lúc đó em ấy ở cạnh Morris, nằm trên một chiếc giường kim loại, bên người không có bất cứ thứ gì. Nghĩ kĩ thì có thể kết luận em ấy đã bị nghe lén từ lúc ấy, có khả năng cao những gì em ấy nói là nói dối, em ấy đã nhìn thấy nguyên trạng của chiếc máy kia, cũng biết mình bị cấy cái gì vào cơ thể, vậy thiết bị kia chính là thiết bị cấy chip nghe lén vào cơ thể em ấy.”

Giọng Thiệu Trạch Lâm trầm đi nhiều, “Ngay sau khi trở về, chúng tôi cũng đã đưa Tiểu An đi kiểm tra toàn diện, chỗ nào cần kiểm tra cũng đã kiểm tra rồi, nhưng chưa từng phát hiện thằng bé bị cấy chip nghe lén……”

Chip nghe lén còn khó xử lý hơn con người nhiều, nếu là người thì bắt giết là được, nhưng nếu là chip nghe lén, đối phương đã có bản lĩnh cấy chip nghe lén tinh vi như vậy, ai biết được có cấy thêm bom hẹn giờ vào người Thiệu Trạch An hay không, nói không chừng ngay cả Thiệu Trạch An cũng không biết trong người mình có cái gì.

Đôi tay Thiệu Trạch Lâm gồng lên nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng lực quá lớn, máu chưa kịp lưu thông nên ngón tay mau chóng lạnh băng, nắm thật chặt nắm tay, hắn ép bản thân thả lỏng lại, sau đó nhìn về phía Louis, “Tiếp đến cậu định thế nào.”

Louis trả lời rất bình tĩnh, “Dẫn em ấy đi kiểm tra.”

“Không được!” Thiệu Trạch Lâm không hề nghĩ ngợi, “Tầng ngoài không kiểm tra ra, kiểm tra sâu quá nguy hiểm, nếu chip nghe lén đó lắp cảm ứng thì sao? Hơn nữa, cậu định dẫn em tôi đi kiểm tra thế nào, nếu thật sự là chip nghe lén thì rất có thể còn tích hợp thêm cảm biến âm thanh và chuyển động, Tiểu An biết đồng nghĩa với việc phản quân cũng biết.”

Ánh mắt Louis nhìn Thiệu Trạch Lâm lạnh băng, “Anh cho rằng những gì anh vừa nói tôi chưa từng nghĩ tới? Nhưng chỉ còn cách kiểm tra mới có thể biết rõ chip nghe lén ở đâu, mà biết vị trí rồi mới lấy nó ra được, thứ đó ở trong người em ấy thêm một ngày thì lại thêm một phần nguy hiểm, càng kéo dài thì độ nguy hiểm càng tăng cao. Điều này tôi nghĩ anh hiểu rất rõ.”

Thiệu Trạch Lâm không muốn mạo hiểm, nhưng hắn cũng biết Louis nói đúng, không  gian lặng đi, chẳng biết sau bao lâu, Thiệu Trạch Lâm đứng lên, thời gian thăm hỏi hết rồi.

“Hiện tại người biết chuyện này chỉ có tôi, cậu và cha mẹ tôi, tất cả đều nhất trí làm như chưa biết gì để Tiểu An không phát hiện ra mọi chuyện khác thường, cậu thì sao?”

Louis lại nhắm hai mắt lại, hắn trầm giọng trả lời: “Tôi cũng vậy.”

Thiệu Trạch Lâm nhìn hắn, còn định nói thêm gì nữa, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây thì lại thôi.

Rất rõ ràng, Louis còn tình cảm với em trai hắn, hơn nữa tình cảm này còn rất sâu, kể cả khi biết rõ em trai hắn không thật sự thích mình cũng không để ý. Vừa nãy Thiệu Trạch Lâm định nhắc nhở hắn mau chóng bỏ đi mối đơn phương này, nhưng lời nói lên đến miệng rồi, hắn cũng không nói được thành lời.


Nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn âm hiểm cũng thế, nhưng sự thật là Louis càng thích em trai hắn bao nhiêu thì em hắn càng an toàn bấy nhiêu. Một người là đồng liêu không mấy khi qua lại, một người là em ruột cùng một mẹ sinh ra, nếu để lựa chọn thì không cần nghĩ cũng biết nên chọn điều gì.

Đi khỏi phòng giam, Thiệu Trạch Lâm hít sâu, sau đó thở thật dài.

—— xin lỗi.

……

Phó quan tới Thiệu gia nói với Trì Chiếu đêm nay Louis trở về, Trì Chiếu nghe xong lập tức quay vào phòng sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà cùng phó quan.

Ở cổng lớn, Thiệu tiên sinh nhìn cậu muốn nói lại thôi, ông cũng không dám băn khoăn nhiều nên chỉ nói một tiếng chú ý an toàn với con rồi nhìn thật lâu, sợ bị nhận ra cảm xúc chân thật, Thiệu tiên sinh vội vàng trở về phòng riêng.

Trì Chiếu chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía phó quan: “Đi thôi, nhiệm vụ của các anh lần này thuận lợi không?”

Louis đã dặn trước rằng phó quan không được trả lời bất cứ câu hỏi nào của Thiệu Trạch An, càng không thể lộ ra chút tin tức nào. Phó quan mơ hồ nói: “Chờ thượng tướng trở về, ngài tự hỏi ngài ấy đi.”

Trì Chiếu khó hiểu nhìn hắn một cái, nhưng vẫn không làm khó hắn, “Cũng được.”

Phó quan nhẹ nhàng thở ra, nhìn xem, phu nhân thượng tướng cũng không quá khó ở như trong truyền thuyết, nói chuyện với nhau vẫn rất bình thường.

Hắn đâu có biết là vì Trì Chiếu đã biết trước kết cục của hắn trong nguyên tác, sinh lòng đồng tình. Nếu đặt trong một quyển tiểu thuyết, phó quan ắt hẳn là một viên đá kê chân trên con đường vinh quang của nam chính, đã chết thảm thì chớ, lại còn bị tra tấn đủ kiểu rồi mới chết, quả thực cực kỳ bi thảm.

Trì Chiếu thổn thức, hệ thống một lời khó nói hết.

【…… Ký chủ, cậu không cảm thấy nếu so với phó quan thì cậu mới là pháo hôi cực kỳ bi thảm nhất à? Phó quan chỉ bị tra tấn một tháng, nhưng cậu lại bị tra tấn tận bốn năm. Cay hơn nữa là phó quan người ta sau khi chết có mộ liệt sĩ, còn cậu chết xong một sợi tóc cũng không còn, kể cả có còn đi chăng nữa cũng sẽ bị người ta nhổ nước miếng theo lịch trình hàng tuần luôn. 】

Trì Chiếu: “……” Có lý phết chứ đùa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui