...!Ting...!
Ánh đèn đỏ phòng cấp cứu tắt đi, ngay sau đó là cánh cửa phòng mở ra, lần lượt đội ngũ bác sĩ, y tá bước ra.
Tất cả xếp thành hàng, đứng cạnh nhau, khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng, mệt mỏi và sự phờ phạc.
Cửu Chấn khuôn mặt thất thần, hỏi:
- Cô...!Cô ấy...!
Tất cả đội ngũ y tế liền đồng loạt cúi đầu xuống như lời xin lỗi rồi ngửng dậy.
Vị trưởng khoa bước đến, run run nói:
- Chủ tịch Mục...!Thật sự xin lỗi ngài, chúng tôi đã cố hết sức...Mong ngài và mọi người sớm vượt qua được nỗi đau này...!
Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt đứng đằng sau, nghe xong như chết lặng, họ òa khóc nức nở lên, bi ai kêu lên:
- Cô chủ...!Hức hức...!Tại sao lại bất hạnh như vậy chứ?
Đám người của Cửu Chấn nghe xong cũng sốc, ai cũng gằm mặt xuống, cố che đi khuôn mặt cũng đang mệt mỏi và bàng hoàng trước sự ra đi của Thụy Ly.
Riêng về phần Cửu Chấn, khung cảnh xung quanh nháo nhác, tràn ngập nỗi bi thương, tâm can anh như bị bóp nghẹt, lồng ngực sao khó thở, nơi cổ họng như bứ chặt không cất lên lời, con tim anh như bị đâm chết bằng những nhát dao nhọn hoắt nhất vậy.
Cửu Chấn nghe xong thì hai chân quỳ rạp xuống bất lực, hai tay đưa lên vò đầu, khuôn mặt đầy bể khổ, nước mắt lăn dài ra...!
Anh lê từng bước chân nặng trĩu vào trong phòng, Thụy Ly nằm im lìm trên giường bệnh, bên trên phủ một lớp khăn trắng muốt.
Anh như nhàng bước tới ngồi bên, vén chiếc khăn ra, khuôn mặt cô nhợt nhạt, đôi môi tím tái, mím chặt vào nhau, hai đôi mắt trong veo thường ngày nhìn anh giờ nhắm lại và vĩnh viễn không bao giờ mở ra.
Cửu Chấn run run đưa hai tay lên áp vào hai bên má cô, môi anh nhẹ nhàng đặt xuống hai cánh môi lạnh buốt của cô một nụ hôn cuối cùng.
Xong xuôi anh quệt đi dòng nước mắt còn lăn bên má, từ từ phủ lại lớp khăn trắng che kín người cô lại.
Rồi tiếng giày Tây lại cộp cộp bước ra ngoài, âm thanh tĩnh lặng, khung cảnh xót thương, tĩnh mịch khiến đôi chân và bóng dáng người đàn ông ấy thật cô độc.
Đám tang Thụy Ly đã xong rồi, phần mộ của cô được anh thiết kế để cùng trong khuôn viên với hai ông bà Đàm.
Vậy là cả gia đình Thụy Ly được đoàn tụ, chỉ là trong một thế giới khác thôi.
Di ảnh cô gái trẻ mang vẻ đẹp kiều diễm càng khiến người ta xót xa về những bi kịch trong cuộc đời của cô.
Hồng nhan...!bạc phận...!
Cửu Chấn sau khi buổi tang của Thụy Ly kết thúc, anh lên xe trở về nhà.
Trong xe thật ngột ngạt, người tài xế thì làm đúng theo trách nhiệm công việc của mình là lái xe.
Cửu Chấn ngồi ghế sau như người mất hồn, ánh mắt anh nhìn xa xăm vô định...!
Về đến nhà..
Anh bước lên căn phòng đã được sắp xếp gọn gàng, phòng tắm đã được lau chùi sạch sẽ, chăn gối mền được giặt sạch.
Trên đầu giường là một bức ảnh đóng khung vàng ròng to, người trong ảnh không ai khác là Thụy Ly.
Bức ảnh Cửu Chấn chụp cho cô hôm hai người đi chơi ở cánh đồng hoa hướng dương.
Cửu Chấn lưu luyến nhìn từng chi tiết một, nhìn một bên khung tranh thì có một mảnh giấy.
Anh hiếu kì đi lại lấy ra, đề mục ngoài giấy ghi rõ: Bức thư gửi anh- Mục Cửu Chấn.
Đây chính là bức thư Thụy Ly viết cho Cửu Chấn, điều này càng làm anh tò mò, nhanh chóng bóc phong bao bên ngoài ra.
Bên trong là một tờ giấy A4 có dòng kẻ, tờ giấy được gấp vào làm đôi, mở ra là một trang thư dài với nét bút thanh đậm, uyển chuyển của Thụy Ly:
"Gửi anh- người đặc biệt trong cuộc đời em-Mục Cửu Chấn
Lúc anh đọc được bức thư này, chắc em đã không ở cạnh bên anh nữa rồi.
Thời gian qua chúng ta đã đều đau khổ, mệt mỏi và thất vọng.
Em và anh, cả hai chúng ta đều có những nỗi khổ riêng.
Hai con người với những mối hận thù, về sau lại đơm hoa kết trái, vì một thứ đẹp đẽ- Tình yêu mà đến với nhau.
Em đã nghĩ mình sẽ gạt đi mọi chuyện quá khứ, những đau khổ ở hiện tại để cố gắng vun đắp cùng anh trong tương lai.
Nhưng em lại bỏ cuộc rồi.
Lí do không phải là mối hận thù, là nguy hiểm luôn rình rập hay hết yêu...!Chỉ là..
Anh có thấy chúng ta gặp nhau là một điều sai lầm không? Gặp nhau là duyên phận, yêu nhau là định mệnh.
Cuộc đời thật trớ trêu khi anh mang trong mình mối hận năm xưa, em thì luôn đăm đăm một ngày có thể thoát khỏi anh.
Chúng ta cứ chạy trốn trong vòng luẩn quẩn mà không có sự rành mạch.
Em mệt rồi...!
Nếu thật sự có kiếp sau, em mong chúng ta sẽ có duyên gặp lại, có định mệnh để yêu nhau một lần nữa, không bạc bẽo như lúc này...
Hứa với em, có chuyện gì xảy ra, anh vẫn phải tiếp tục sống và đi trên con đường cuộc đời của mình.
Hãy để sự tồn tại của em ở một góc trong trái tim.
À, nếu anh có cảm tình với cô gái nào, nhất định phải tìm cách chinh phục và đem đến cho cô ấy tình yêu thương, đừng như em.
Vậy là đủ...!
Nếu như nói anh là pháo hoa trên mặt biển
Thì em sẽ là bọt sóng dâng trào
Để mỗi khoảnh khắc đều được anh chiếu sáng cho em
Nếu như nói anh là dải ngân hà xa xôi
Chói lóa tới mức khiến người ta muốn rơi nước mắt
Em sẽ là đôi mắt luôn dõi theo anh
Luôn nhìn lên bầu trời đêm những khi cô đơn
Em có thể mãi theo phía sau anh
Như một cái bóng đuổi bắt tia sáng trong mơ
Em có thể đợi ở ngã tư đường này
Dù anh có đi qua hay không
Mỗi lần em ngước lên vì anh
Ngay cả nước mắt cũng cảm thấy tự do
Có được tình yêu như ánh dương chiếu rọi
Khi có được cũng là lúc mất đi.
Hẹn người kiếp sau...!Có duyên nhất định gặp
Đàm Thụy Ly...!"
Tay Cửu Chấn buông thòng xuống, trên mặt giấy có mấy chỗ chấm nước.
Phải, lại là những giọt nước mắt yếu đuối của anh.
Kể từ bây giờ..
anh đã vinh viễn không còn em trên cõi đời này
...!60 năm sau...!
Cửu Chấn bây giờ là một ông già lọ khọ.
Cũng cái tuổi gần đất xa trời-hơn 90.
Từ ngày tình yêu chết, Cửu Chấn chỉ còn công việc để giải tỏa, dìu dắt cơ đồ sự nghiệp khoảng 30 năm sau, Cửu Chấn tuyên bố từ chức, bán lại cổ phần công ty.
Số tiền cả một đời làm ăn, trải qua bao mất mát và có sự thành công thì đủ để sống trong phồn vinh.
Cửu Chấn bắt đầu bỏ đi về quê, sống ở một căn nhà nhỏ, chỉ có một mình, ngày ngày lọ mọ tự chăm sóc bản thân.
Bây giờ là một ông cụ già nua, hai miệng móm mém, tóc tai trên đầu bạc trắng, lưa thưa, cả cơ thể gân guốc, sức khỏe yếu dần.
Dạo này trời trở gió, Cửu Chấn sức khỏe ngày càng tệ, lại ở một mình phải tự túc, không ai chăm sóc.
Hôm nay có chút sức đi lại, Cửu Chấn bắt xe về đến khu mộ của ông bà Đàm và Thụy Ly.
Tay cầm theo giỏ hoa quả, nén hương, đồ cúng và giẻ lau.
Cửu Chấn tiến ra phần mộ ông bà Đàm lau dọn, thắp hương bày hoa quả rồi sang phần mộ Thụy Ly.
Cửu Chấn nhìn vào di ảnh người con gái ấy thật lâu, cái miệng móm mém cười rồi lấy khăn lau sạch phần mộ xung quanh bia, bày lên các loại quả tươi ngon nhất.
Tuổi già súc yếu lại thêm bệnh, Cửu Chấn ngôi dựa vào bia mộ, mấp máy nói:
- Thời gian..
Đã 60 năm..
rồi đấy...Anh đã cố gắng sống tốt, em thì sao? Dạo này....đi khám...!Bác sĩ bảo anh...!có bệnh rồi...!
Cơn gió từ đâu thổi đến, tuy không mạnh nhưng nhanh chóng tác động vào sức khỏe, Cửu Chấn ho sặc sụa, tay cầm một chiếc khăn đưa lên che miệng, bỏ ra thì đã lấy vệt máu lớn thấm dần, trong khoang miệng còn đượm lại vị máu tanh.
Cửu Chấn nhìn chiếc khăn, khuôn mặt bình thản đến lạ, nhẹ nhàng cất khăn vào túi rồi nói:
- Có lẽ...!Anh sắp được về bên em...!Thụy Ly
Nói rồi Cửu Chấn dựa người vào bia mộ, mắt nhắm li bì đi, cả cơ thể gầy rộc ốm yếu run lên từng đợt rồi lịm hẳn...!
P/s: A vậy là hoàn phần kết SE cho mọi người rồi.
Thú thật là có bộ truyện "Cô hầu để sủng", " Thầy là thú" và " Tôi thực sự không muốn" là Huyền viết 2 kết.
Nhưng nhất với bộ kết SE của bộ lần này để cho mình mốt chút dư cảm xúc nhất.
Có lẽ sẽ giữ cảm xúc này thật lặng lẽ, có chút chiều sâu để trong lòng.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian vừa qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...