- Ư..
ưm..
cho..
Tuê Mạn sát gần lại chỗ anh, hạ thấp bản thân xuống buông những lời kêu rên mê dại.
Cửu Chấn vuốt ve lấy khuôn mặt đỏ ửng kia, yêu chiều đáp:
- Thế mới ngoan...!
Nói rồi anh lật ngược Tuê Mạn lại, kéo cao hông cho hạ thân cô chổng lên.
Anh thúc từ cự vật từ sau vào, tư mật râm ran kia như được lấp đầy, tha hồ mút chặt que kẹo lớn.
Dâm dịch tuôn xuống ga giường nhue suối, 1 ít len lỏi chảy ngược lên trên vùng lông mỏng khiến cô cứ buồn buồn tê tê.
Bên trên miệng nhỏ xinh ngân nga lên như hát:
- Ah..
ah...ah..
Cửu Chấn dơ ngón tay chữ V, luồn vào vách thịt lại nhẹ nhàng tách rộng chúng ra 1 phần để cự vật thoải mái xâm nhập, 1 phần vớt chút mật dịch lên liếm láp.
Vừa đâm sâu anh lại cúi xuống hôn sống lưng cho Tuê Mạn, làn da trắng ngần mịn màng, cánh môi lạnh đi qua lại mơn mởn lên, cả cơ thể cứ run lên bần bật.
Tư thế chổng hông cao ra đằng sau khiến hai cánh tay dựng đứng của cô mỏi nhừ, chúng phải chống xuống giường để nâng đỡ cả cơ thể, vừa phải chịu lực ẩn từ đằng sau lên.
Mãi cho đến khi cảm thấy cơ thể như đã được giải tỏa,Tuê Mạn buông thõng hai cánh tay, nằm khuỵu xuống giường.
Hai bên khóe mắt đã khô lệ, bên dưới cổ họng như cay xè, đau nhức lên.
Thấy bảo bối của mình mệt khuỵu người như vậy, Cửu Chấn nhẹ nhàng lật ngửa người cô lại, cả thân vẫn run lên bần bật, thêm gió điều hòa khiến Tuê Mạn thấy khá lạnh.
Biết được điều đó, Cửu Chấn nằm xuống ôm chặt thân cô lại, để cô rúc vào lồng ngực rắn chắc của mình, vơ lấy chăn đắp phủ cho thân cả hai, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau gáy cho cô.
Tuê Mạn có lẽ mệt mỏi, đau nhức rồi lịm đi ngủ, khác với vẻ mạnh bạo lúc nãy, Cửu Chấn ôn nhu nhìn cô, bàn tay ôm đằng sau xoa xoa lưng cho cô ngủ.
Chỉ những lúc như này anh mới có thể yêu chiều cô hết mức, ôn nhu, quan tâm vô cùng.
....!Trở lại hiện tại....!
Cửu Chấn nghĩ lại chuyện xưa, anh càng ngày càng không chịu đựng nổi, anh thật sự muốn ôm chặt cô, áp môi mình lên cánh môi hồng phơn phớt kia để trao lấy 1 nụ hôn nồng cháy.
Anh muốn cô nhớ lại tất cả, quay trở về bên anh, sống cùng anh trong căn nhà đó, mỗi tối lại ở im trong phòng, đêm đêm cùng anh hoan ái.
Khuôn mặt kiều diễm, nước da trắng ngần mịn màng, cơ thể nhỏ bé nhưng vô cùng quyến rũ, hai bầu ngực vừa đủ khiêu gợi, bên trên là hai núm nhỏ hồng hào như viên kẹo ngọt, mỗi lần miệng anh ngậm xuống là không muốn nhả ra.
Trườn xuống dưới là chiếc bụng phẳng lì, tiến hẳn xuống là lớp lông rậm mỏng manh, lớp lông của cô khá thưa như chưa dậy thì hết, tư mật lúc nào cx mơn mởn chút nước, hai bên thịt hồng nộn, mỗi lần đón chào cự long là lại hoàn thành tốt nhiệm vụ, chúng bao trọn, ôm đầy khiến anh đê mê vô cùng.
Cả về tâm hồn của Tuê Mạn, năm ấy cô 22 tuổi nhưng vẫn rất trẻ con, không quá mảy may suy nghĩ âu lo.
Chỉ là ở bên anh, ngày ngày hứng chịu những hàng hạ cơ thể, Tuê Mạn như người mất hồn, khuôn mặt cô lúc nào cũng lạnh tanh, không biểu cảm, nếu có chỉ là sự sợ hãi và ghê tởm.
Cửu Chấn ngửa đầu ra sau ghế, anh nhắm chặt hai mắt lại, vò đầu mình, tự tâm hỏi không biết liệu làm vậy là đúng hay sai? Dù năm xưa ba mẹ cô đâm chết ba mẹ anh, tất cả là vì hôm ấy mẹ Tuê Mạn cần đến bệnh viện gấp, nước ối chảy ra 1 chút nên ông Đàm phóng nhanh vô cùng.
Đêm ấy 1 thiên thần nhỏ là Tuê Mạn đấy được sinh ra, nhưng lại chính sự xuất hiện này mà ba mẹ Cửu Chấn bị cán chết.
1 cậu bé với gia đình hạnh phúc chỉ sau 1 đêm mất cả hai người thân quan trọng.
Điều này khiến cậu bị sang chấn tâm lí nặng nề, mắc chứng rối loạn nhân cách, đó chính là Cửu Chấn bây giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...