Edit: Ryn
Beta: Túc
- ----------
Không thể hiểu được sự im lặng của chủ nhân, Đa Đa đang nằm trong lòng Phó Tư Niên, đưa đầu lưỡi hồng nhạt liếm nhẹ trên mu bàn tay của anh.
Phó Tư Niên tỉnh táo trở lại.
Trong đêm khuya yên tĩnh này, anh đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian dài trước đây, mỗi ngày đi làm về, anh chưa xuống xe đã nhìn thấy Úc Đóa đứng đợi anh ở cổng, trong mắt cô có sự mong đợi, vui sướng khi thấy anh trở về.
Không biết dù trễ đến khi nào, ngay cả khi anh tăng ca đến trời đã sáng, chỉ cần anh trở về thì cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường cũng sẽ ngay lập tức thức dậy, cầm đồ cho anh, giúp anh pha nước để tắm.
Sự chăm sóc chu đáo và sự ấm áp mà anh cảm nhận được từ Úc Đóa là điều hai mươi năm nay anh chưa từng có được.
Thậm chí những ngày anh thấy quá mệt mỏi, chỉ cần ánh đèn mờ ảo trước cửa phòng và chiếc bóng nhỏ của cô, tâm hồn anh cũng được an ủi một phần nào.
Anh cho rằng Úc Đóa yêu anh, anh cũng rất tin vào điều đó.
Nếu không phải đã trải qua ba tháng kỳ diệu đó, hai người vẫn sẽ giống trước đây.
Dường như không có mâu thuẫn, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng thực tế, trái tim của Úc Đóa đã chai sạn từ lâu.
Có lẽ đã buồn ngủ, Đa Đa từ trong vòng tay anh bò ra, chui vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Đóa Đóa, Đa Đa...!
Phó Tư Niên bỗng nhiên bật cười: "Ngươi được chủ nhân của ngươi đưa tới để giám sát ta sao?"
Đa Đa vẫy vẫy đuôi.
Tối nay, Phó Tư Niên cả đêm không ngủ.
Anh cho rằng trong chuyện này anh cũng không có cách nào trốn tránh trách nhiệm, anh cần phải gánh vác mọi hậu quả, cũng cần phải giải thích rõ ràng với Úc Đóa.
Nhưng mà trước khi Phó Tư Niên chuẩn bị đi Úc gia đón Úc Đóa về, một bài viết do người quen tiết lộ vào đêm qua đã bùng nổ.
Trong bài viết, mọi việc được viết vô cùng tỉ mỉ kĩ càng, nói lúc trước Phó Tư Niên lần đầu gặp Úc Đóa đã thấy sắc nổi lòng tham, cho người bỏ thuốc vào rượu của Úc Đóa, rồi cưỡng gian cô.
Mọi chi tiết được viết vô cùng rõ ràng, như thể bọn họ có mặt ngay tại đó.
Thậm chí ngay cả khi đó hai người đã uống rượu gì cũng viết rất tỉ mỉ, dưới bài viết còn kèm theo mấy tấm hình được lấy từ camera giám sát.
Một tấm là hình ảnh Úc Đóa đang lảo đảo vào phòng khách sạn, còn một tấm là hình ảnh Phó Tư Niên đang bước vào phòng đó.
Chuyện này quả thật đã qua, hơn nữa hai bên bây giờ đã trở thành vợ chồng, không có gì phải nhắc tới, nhưng mấu chốt chính là thân phận của Phó Tư Niên.
Năm đó, Phó Tư Niên là một trong mười người chiến thắng giải thưởng thanh niên xuất sắc nhất, là nhân vật năng lượng tích cực do chính phủ bình chọn.
Bây giờ quá khứ được đào lên, người nhận giải thưởng năm đó lại có hành vi cưỡng gian phụ nữ.
Cho dù sự thật đó đúng hay sai, chính phủ cần phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng với người dân.
Bài viết được lan truyền một cách nhanh chóng, ngày hôm sau Phó Tư Niên liên tục nhận được cuộc gọi từ các bộ phận liên quan, hy vọng anh có thể phối hợp điều tra.
Đồng thời, cổ phiếu của Phó thị liên tục suy giảm, các cổ đông trong công ty vô cùng bất mãn.
Nếu chuyện này là thật, không cần phải nói, các dự án của tập đoàn Phó thị và chính phủ đã ký kết không chừng cũng sẽ trở thành bọt biển.
" Anh cả, đã tra được là ai..."
Phó Tư Niên nói: "Là Tần Thiệu."
Đây là điều rất rõ ràng, nếu các dự án của Phó thị bị hủy, người hưởng lợi lớn nhất là Tần thị.
Tần thị và Phó thị cũng đã đối địch nhiều năm, về phần có thể đem hiện trường lúc đó và dặm thêm mắm thêm muối, chỉ có thể là Kiều Án.
Kiều Án là trợ lý của Phó Tư Niên, ở bên cạnh Phó Tư Niên được năm năm, nếu cô ta tiết lộ những tin tức này thì độ tin cậy xác suất rất cao.
" Anh cả, chúng ta đã đè xuống được dư luận nhưng về phía dự án không quá khả quan.
Ngoài ra Kiều Án, cô ta muốn gặp anh."
Phó Tư Niên cười lạnh một tiếng, không nói một lời.
Từ lần Kiều Án ở Phó gia bị cảnh sát mang đi, Phó Tư Niên cũng chưa từng gặp qua Kiều Án một lần nào nữa.
Trước đây anh từng cảm thấy rất hài lòng về năng lực cùng với diện mạo xinh đẹp của cô ta, nhưng trong tim anh, Kiều Án chỉ là một trợ thủ đắc lực cho anh, chỉ thế thôi, không hơn không kém.
Nếu như không phải đã trải qua ba tháng kỳ diệu đó, thì Kiều Án vẫn là trợ thủ đắc lực của anh, anh cũng không bạc đãi cô ta.
Lúc 4 giờ chiều, trong phòng giam giữ, Kiều Án đã gặp được Phó Tư Niên.
Không còn dáng vẻ xinh đẹp khi bận rộn bên cạnh Phó Tư Niên, hiện tại đã một tháng, Kiều Án ở trong trại giam, tiều tụy không ít, mái tóc xoăn gợi cảm được các khách hàng khen ngợi giờ đã khô sơ mất đi vẻ bóng mượt trông như đầu cỏ đã khô.
Khuôn mặt hốc hác cùng với thân hình gầy gò trong bộ đồ tù thật là thảm hại.
Đôi tay đã bị còng chặt, cô ta ngồi đối diện Phó Tư Niên.
"Nghe nói cô muốn gặp tôi."
Kiều Án ngẩng đầu, nhìn anh với đôi mắt mệt mỏi, đôi môi khô nứt nẻ mím chặt lại, cô ta đột nhiên nhếch miệng cười lớn: "Tôi rơi vào tình trạng như thế này, có phải anh cảm thấy tôi như vậy là đáng có đúng không?"
Phó Tư Niên trầm mặc nhìn cô ta, không nói một lời nào.
Kiều Án lẩm bẩm nói: "Tôi ở bên cạnh anh năm năm, giúp đỡ anh năm năm, tôi đã hy sinh năm năm tuổi trẻ, cùng với tất cả mọi thứ.
Bây giờ anh không muốn nói gì với tôi sao? "
Phó Tư Niên đưa lưng dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn cô: "Thứ nhất, cô giúp đỡ, trợ thủ tôi năm năm tôi không hề phủ nhận điều đó, nhưng cái giá của năm năm này, tôi cũng đã trả lương cho cô.
Trên phương diện này, cô không cần đề cập với tôi về thanh xuân, tuổi trẻ.
Bởi vì tôi đã trả đúng với cái giá của nó, là cô tham lam.
Thứ hai, khi cô quyết định hợp tác với Tần Thiệu, tôi đã không còn gì muốn nói với cô.
"
"Đúng vậy, trong mắt anh tôi vĩnh viễn chỉ là một trợ lý, chỉ là một nhân viên của công ty mà thôi, tôi không khác gì hàng ngàn nhân viên khác trong công ty.
Còn Úc Đóa thì sao?"
Phó Tư Niên nhíu mày: "Chuyện này không liên quan đến cô ấy.
"
"Không liên quan?" Kiều Án khẽ nở một nụ cười: "Tôi thật sự không hiểu tại sao ba năm trước anh lại cưới cô ta, rõ ràng anh và cô ta chưa từng gặp nhau trước đó.
"
"Nếu hôm nay cô muốn gặp tôi chỉ để nói chuyện phiếm.
Xin lỗi, thời gian của tôi có hạn." Phó Tư Niên giả bộ đứng lên.
"Hiện tại bên ngoài đang lan truyền sôi nổi bài viết kia, là tôi nói."
Phó Tư Niên bình tĩnh nhìn thẳng cô ta.
"Anh không muốn nghe điều kiện của tôi sao?"
"Cô uy hiếp tôi?"
"Phó tiên sinh, đây đúng là uy hiếp mà anh không thể nào từ chối, tôi nghĩ vợ của anh cũng đã biết chuyện này.
Anh nói thử xem nếu cô ta biết cái đêm hoang đường đó được anh tỉ mỉ lên kế hoạch.
Không biết cô ta có suy nghĩ như nào nhỉ?"
Phó Tư Niên lạnh lùng nhìn Kiều Án: "Một chuyện vô lý như thế, theo cô nói có thể trở thành sự thật sao?"
"Sự thật không quan trọng, quan trọng là có bao nhiêu người tin tưởng anh.
Bài viết đó cũng đã khiến bao nhiêu người tin vào, Phó tiên sinh anh có trăm miệng cũng không thể biện minh.
Chỉ cần anh thả tôi ra ngoài, sau khi kết thúc chuyện này, tôi cam đoan sẽ vì anh mà giải thích rõ ràng chuyện này, dù sao lúc ấy, tôi cũng là người đi bên cạnh anh."
"Cô có biết hành động ngu ngốc nhất của cô là gì không?" Phó Tư Niên lạnh lùng bỏ lại bốn chữ: "Tự cho là đúng."
Kiều Án nghiến răng, tức giận nhìn Phó Tư Niên: "Có phải tôi tự cho là đúng không, chắc hẳn anh cũng hiểu rõ."
"Ở bên cạnh tôi năm năm, đến ngày hôm nay, cô vẫn tự cho mình là đúng.
Dùng một chuyện vô lý để uy hiếp tôi buông tha cho cô.
Cô nghĩ rằng chuyện như vậy có thể hạ gục được tôi sao? Cô thậm chí có Tần Thiệu làm chỗ dựa cho cô.
Cô có thể làm những chuyện điên rồ mà cô muốn, là cô xem trọng bản thân hay là coi thường tôi? Phó thị đã trải qua bao nhiêu sóng gió không phải cô cũng biết rõ sao.
Nếu cô đủ thông minh, thì sẽ không lấy chuyện này ra để uy hiếp tôi."
"Phó Tư Niên, vậy Úc Đóa thì sao? Anh không lo lắng Úc Đoá sẽ nghĩ chuyện này là thật sao?" Hốc mắt Kiều Án dần dần đỏ lên: "Tôi thật sự không hiểu, vào đêm hôm đó, anh và Úc Đóa cũng chưa từng gặp qua, nhưng anh lại nguyện ý cưới cô ta.
Nếu đối với anh mà nói cưới ai cũng giống nhau, tại sao anh không thể cưới tôi? "
Phó Tư Niên không nói một từ.
"Tôi ở bên cạnh anh năm năm.
Mấy năm đó tôi cùng anh tham gia vô số tiệc rượu, tôi uống đến mức bị viêm dạ dày, bị những người đàn ông đó sờ soạng, tôi vì anh mà phải tươi cười với những gã đàn ông đê tiện đó.
Tôi vì anh mà làm rất nhiều chuyện như vậy.
Nếu đối với anh mà nói cưới ai cũng giống nhau, vì sao anh không thể cưới tôi? "
"Tại sao cô lại nghĩ rằng kết hôn với bất cứ ai cũng giống nhau? Kiều Án, nếu lúc trước cô không phản bội tôi, tôi sẽ cho cô một sự nghiệp thành công.
Với tài năng và trí thông minh của cô, cô chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông xuất sắc, mặc kệ người đàn ông kia yêu cô hay không, anh ta cũng vĩnh viễn không dám phản bội cô, bởi vì Phó thị sẽ trở thành chỗ dựa của cô.
Nhưng bây giờ cô và Tần Thiệu đã hợp tác với nhau, không khác gì dữ hổ mưu bì*, tôi rất thất vọng về cô.
"
Phó Tư Niên không muốn nói chuyện với cô ta nữa, xoay người muốn rời đi.
Nhìn thấy Phó Tư Niên sắp rời khỏi, Kiều Án đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm chặt vào bàn, hét lớn về phía anh: "Nếu đêm đó, chuyện đó xảy ra với tôi và anh, không phải cùng với Úc Đóa, anh sẽ cưới tôi chứ?"
Phó Tư Niên không trả lời.
Kiều Án hét lên: "Anh nói đi! Anh sẽ cưới tôi đúng không? Có phải hay không?!"
Nhưng bóng dáng Phó Tư Niên đã biến mất ở cửa ra vào.
" Ông chủ, về công ty sao?"
Phó Tư Niên ngồi lên xe xoa xoa mi tâm: "Đi Úc gia."
"Vâng."
Chiếc xe khởi động, Phó Tư Niên xoay người dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong chuyện này, Phó Tư Niên không hề sợ hãi, chỉ có một điều anh không chắc chắn, đó chính là anh không biết Úc Đóa sẽ nghĩ gì về chuyện này?
Nếu Úc Đóa thực sự tin chuyện này, hắn nên giải thích như thế nào?
Lái xe đến nửa đường, điện thoại di động Phó Tư Niên vang lên, anh nghe máy, đó là Úc Đóa.
" Ông xã, anh đang ở đâu vậy? Em tới công ty đưa cơm cho anh nhưng sao lại không thấy anh ở đấy?"
Hai giờ trước, Úc Đóa đang dưỡng thai ở Úc gia thì bị Úc phu nhân ném qua một cái ipad, vẻ mặt bà ấy thực sự rất tức giận.
"Có chuyện gì vậy?" Úc Đóa cầm lấy chiếc ipad đọc lướt qua qua, nhìn thấy bài viết có tựa đề rất thú vị, thậm chí có chút buồn cười.
"Cười? Con còn cười? Con không thấy bài viết đó được viết như thế nào sao?" Úc phu nhân tức giận gần như phát hỏa.
Úc Đóa mơ hồ: "Nhìn thấy rồi, làm sao vậy?"
"Con còn hỏi mẹ làm sao vậy, ba năm trước con và Phó Tư Niên ngủ với nhau, đều là Phó Tư Niên sớm ủ mưu! Đóa Đóa, cậu ta đã bỏ thuốc con! Nhìn đi, ngay cả ảnh chụp cũng có!"
Tuy rằng Úc Đóa đã xảy ra chuyện đó với Phó Tư Niên, mặc dù anh và cô trước đó đều không quen biết.
Nhưng cô cũng biết rõ, anh thật sự không bỏ thuốc cô.
Cô miễn cưỡng giải thích: "Mẹ, chuyện này con biết rõ hơn mẹ.
Anh ấy thật sự không bỏ thuốc, hôm đó quả thực con say rượu nên đã nhầm phòng, sao đó..."
"Hừ!" Úc phu nhân không nghe nữa.
"..." Úc Đóa thở dài, tiếp tục xem những bài báo liên quan đến chuyện này, nghe nói đây là trợ lý thân cận bên cạnh Phó Tư Niên tung tin ra, năm năm...!Vậy thì chỉ có thể là Kiều Án.
À, cô hiểu rồi.
Ba năm trước, Phó Tư Niên dường như được chọn cái gì mười thanh niên tốt nhất, nhưng lại hồ đồ ngủ với cô, vì thanh danh nên không thể không cưới cô.
Hiện tại, lại bắt đầu chọn mười thanh niên xuất sắc cái gì đó, tại thời điểm này vì sao lại lộ chuyện năm đó thì cô cũng hiểu rõ.
"Phu nhân, tiểu thư, cơm xong rồi."
Úc Đóa nhìn bàn ăn phong phú, tươi cười nói với bảo mẫu trong nhà: "Giúp tôi chuẩn bị cơm hộp đi.
Mỗi món đều lấy một phần và trang trí thật đẹp vào."
"Vâng tiểu thư."
Úc Đóa sờ vào bụng có hơi to lên.
Vào thời điểm mấu chốt, gia đình chúng ta phải đồng lòng.
Bảo bối, con thấy mẹ nói đúng không?
‐--------------
*Dữ hổ mưu bì: Mưu tính sự việc hại cho quyền lợi quan trọng đến đối phương, rốt cuộc khó thành công..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...