Tôi Thích Mưa ... Vậy Thì Đã Sao?
Ngoài kia, cô giáo đang bước vào lớp trên tay cô là một xấp tài liệu quan trọng và nhiều giấy tờ khác. Cô giáo lên tiếng giọng nói ngọt như mật ong:
- Chào các em! Cô tên là Thiên Vy Vy! Năm nay cô sẽ chủ nhiệm lớp các em! Mong lớp ta đạt nhiều thành tích tốt nhé!
Lớp lặng đi mấy giây bởi giọng nói và cử chỉ vô cùng dễ thương của cô giáo.
- Vâng thưa cô!
Cô giáo Vy Vy mỉm cười tỏ vẻ hài lòng rồi hắng giọng nói tiếp:
- Bây giờ lớp ta hãy bầu ban chỉ huy lớp nhé! Các em lần lượt cho ý kiến nào!
Mọi người trong lớp ai cũng bàn tán xôn xao để lựa chọn ra những người trong ban chỉ huy lớp năm học này. Sau 15 phút bàn tán sôi nổi cuối cùng cô giáo cũng lên tiếng:
- Các em hãy cho ý kiến!
Một bạn nữ sinh trông khá là xinh đẹp, duyên dáng đại diện cho lớp đứng dậy nói:
- Thưa cô! Em muốn bầu bạn Dương Tiễn và Thể Điệp ạ!
- Vậy mời hai bạn đó lên đây!
Thể Điệp ngượng ngùng đứng dậy nó không ngờ rằng mình lại được các bạn bầu vào ban chỉ huy lớp. Thật sung sướng biết bao, nó thầm liếc trộm Dương Tiễn thấy vẻ mặt anh ta không có gì hào hứng vẫn giữ nguyên cái mặt lạnh như băng ung dung lên bục giảng.
- Vậy ai làm lớp trưởng ai làm lớp phó nhỉ? Cô nói nhìn hai đứa
bằng ánh mắt trìu mến.
- Dạ thưa cô! - Bạn nữ sinh vừa nãy đề cử nói - Dương Tiễn làm lớp trưởng còn Thể Điệp làm lớp phó ạ!
- Thế thì bây giờ cứ như vậy đi nhé! Hai em về chỗ đi! Chúng ta vào bài mới nào!
- Dạ!
Thể Điệp đi một mạch về chỗ ngồi của mình, lòng nó lâng lâng nhất định năm nay nó sẽ làm tròn bổn phận của một cán sự lớp.
Diệp Ẩn nhìn sang phía em gái mình lòng nó có chút ganh tị. Nhưng biết làm sao được dù gì thì Tiểu Điệp vừa xinh đẹp, đáng yêu, học giỏi còn nó thì xấu xí luôn gây ác cảm cho mọi người. Nó giở sách ra và chăm chú nghe cô giảng bài, giọng cô khi thì ấm áp như ánh nắng mặt trời, khi thì ngọt ngào như mật ong khiến ai nghe cũng cảm thấy thích thú. "Thật là thú vị", Diệp Ẩn
nghĩ thầm.
--------------------------
Buổi học hôm đó kết thúc suôn sẻ, đây cũng có thể coi là khởi đầu tốt. Diệp Ẩn thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. Thể Điệp từ dãy bàn bên kia chạy sang:
- Chị! Về sinh nhật của chị hôm nay có cần... - Tiểu Điệp chưa
nói hết câu đã bị Tiểu Ẩn cắt ngang.
- Em về đi! Chị phải ra quán làm việc!
Thể Điệp nhìn chị với ánh mắt thất vọng nó vội vã chạy ra khỏi trường rồi ra về cùng đám bạn lòng nó rối bời.
Diệp Ẩn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của đứa em mình mà thở dài. Sinh nhật đối với nó không còn ý nghĩ gì nữa, ngày bố mẹ nó chia tay nhau cũng chính là sinh nhật của nó...Nên bây giờ đối với nó sinh nhật cũng chả hay ho gì. Có lẽ nó chỉ muốn quên đi quá khứ của chính mình thôi.
- Con chào bác ạ! - Diệp Ẩn bước vào quán nước nhỏ nói.
- Ừm! Con vào làm việc đi hôm nay đông khách lắm đấy! - Bà chủ quán nói tay không ngừng ghi sổ.
- Dạ! - Nó cười.
"Xoạch" Cánh cửa ngoài kia đã mở ra một vị khách bước vào ngồi xuống cái bàn cạnh đó.
- Thưa! Qúy khách muốn gọi món nào ạ?. Diệp Ẩn đến gần tay nó đưa tờ menu ra trước mặt vị khác đó.
- Nước lọc! - Vị khách đó trả lời gọn lỏn.
- Dạ thế quý khách có cần gọi thêm món nào nữa không?
- Không!
Diệp Ẩn quay vào rồi bưng ly nước ra chỗ vị khách kì lạ đó. "Quán này thiếu gì món ngon sao mà hắn chỉ gọi có mỗi ly nước lọc vậy?" Nó nghĩ thầm.
- Này cái cô kia! Bưng bê kiểu gì thế hả ướt áo tôi rồi! Vị khách "nước lọc" kêu lên.
Tiểu Ẩn chợt giật mình nó lắp bắp xin lỗi liên hồi cuống cuồng lau chỗ bị ướt đó.
- Phiền chết đi mất! Mà trông cô quen quen!.
- Dạ!?. Diệp Ẩn nhìn mắt nó tròn xoe.
Mái tóc đen...Đôi mắt...Giọng nói này...hình như là...
- Lớp trưởng! Nó kêu lên.
Dương Tiễn mỉm cười.
- Tôi có tên hẳn hoi nhé! Mà hơn nữa đừng gọi tôi là lớp trưởng!
- Ừm!
- Tính sao đây! Cô làm ướt áo tôi rồi! Đền bù như thế nào nhỉ? Hắn nói
Diệp Ẩn nhìn, ánh mắt cô lại lạnh lùng trở lại.
- Tôi....không...biết! Có lẽ anh không cần thanh toán ly nước này nữa!
- Hừ! Đồ ngốc nhà cô!
Hắn nói rồi bước ra khỏi cửa hàng, Diệp Ẩn nhìn theo "Chắc hắn
chưa chấp nhận lời xin lỗi của mình đâu nhỉ? Kệ!". Nó thầm nghĩ rồi
quay vào trong làm việc tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...