Tôi Thích Mưa ... Vậy Thì Đã Sao?
Mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia nắng vàng ấm áp xuống mọi
vật. Tại một góc hành lang trong sân trường, người con gái với
mái tóc được tết bím, đang cố gắng gỡ bỏ bàn tay của người con trai
ra với thái độ khó chịu.
- Anh làm sao vậy? Buông tay tôi ra! - Cô gái ra lệnh, nhìn chàng trai
một cách khó hiểu.
Nhưng, mặc cho cô gái có cố gỡ tay mình ra. Chàng trai vẫn cứ nắm
chặt đôi tay nhỏ bé của cô gái không chịu buông.
- Diệp Ẩn! - Người con trai đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh như băng -
Cô cho tên đó cầm tay cô lâu như vậy, tại sao tôi không được?
- Dương...Dương Tiễn à...! - Diệp Ẩn đứng lặng người, nó hơi ngạc
nhiên với câu nói của Dương Tiễn. Một không khí nặng nề bao trùm
xung quanh hai người, lúc này trong lòng ai cũng có những tâm sự
khó nói ra. Đột nhiên, Dương Tiễn quay người khẽ buông tay Diệp
Ẩn ra rồi đi thẳng.
Còn lại một mình, Diệp Ẩn cũng không biết làm gì lúc này. Nó vội
rảo bước về phòng tập kịch.
______Phòng tập______
- Phạm Lăng học trưởng! Anh duyệt hộ em phần đọc với? - Kim Như tiến
lại bên Phạm Lăng.
- Em đọc lên xem nào! - Phạm Lăng nhìn Kim Như rồi nở một nụ cười
tỏa nắng.
Cạch!
Cánh cửa phòng kịch mở ra.
Dương Tiễn bước vào theo sau là Diệp Ẩn. Mọi người trong phòng
ai nấy đều dừng mọi việc lại nhìn hai người.
- Diệp Ẩn! Em đi đâu vậy? Lời thoại của em này! - Phạm Lăng bước
tới bên cạnh nó, khẽ xoa đầu rồi đưa tập bản thảo ra trước mặt.
Nó nhìn Phạm Lăng, cầm tập bản thảo đọc lướt qua.
"Sao mà nó dài thế này? @[email protected]" - Diệp Ẩn thầm nghĩ, khẽ nở một nụ
cười gượng gạo.
- Thôi! Bắt đầu tập, đầu tiên là cảnh giữa Tiêu Nham và Dương Tiễn!
Mọi người lập tức tản ra hai bên theo sự hướng dẫn của Phạm Lăng.
Dương Tiễn từ từ bước lên khẽ cúi người, miễn cưỡng đặt nụ hôn
lên đôi tay của Tiêu Nham, rồi mời cô khiêu vũ. Tiêu nham nhìn
Dương Tiễn nở một nụ cười hạnh phúc cùng bước đi theo nhịp điệu
của tiếng nhạc. Nhìn hai người không khác gì một cặp đôi trai tài
gái sắc cả, tuy chỉ mới tập nhưng diễn xuất khá tốt.
Diệp Ẩn đứng lặng lẽ nhìn hai người tập vở kịch nó quay người lại,
cầm tập bản thảo nhẩm thuộc nhưng không có chữ nào vào đầu.
Trong đầu nó lúc này chỉ toàn hình ảnh của Dương Tiễn và Tiêu Nham,
nó cố quên đi nhưng không tài nào quên được.
Một bàn tay mát lạnh đặt lên vai nó. Giật mình, nó quay người lại.
- Phạm Lăng học trưởng?
Phạm Lăng nhìn Diệp Ẩn, khẽ cốc nhẹ vào đầu nó.
- Em làm sao vậy?
- À...ờm...không có gì ạ?
- Thật chứ?
- Vâng!
Diệp Ẩn đáp, nó cúi đầu xuống tránh ánh mắt dò hỏi của Phạm Lăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...