Tôi Thích Mưa ... Vậy Thì Đã Sao?
Những giọt nắng thánh thót rơi qua từng kẽ lá đùa nghịch cùng với
những cơn gió mát rượi và hoa thơm. Ngoài đường, từng dòng người
qua lại tấp nập ai ai cũng vội vã với những lí do riêng của mình.
Tại bệnh viện X. Trong một căn phòng bệnh, người con trai ngồi
cạnh cửa sổ đăm chiêu suy nghĩ, hai tay anh nắm chặt lấy bàn tay
của người con gái đang bất tỉnh trên giường.
- Cô bao giờ mới tỉnh lại hả! Diệp Ẩn! Cô mà làm sao là tôi không tha
cho cô đâu!
Người con trai nói, tay siết chặt lấy bàn tay nhỏ, xinh xắn của người
con gái.
"Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Nó lạnh và tối quá"
"Diệp Ẩn! Diệp Ẩn". Tiếng gọi từ đâu vang lên nhưng không thấy người.
"Ai vậy? Sao lại biết tên tôi?"
Giọng nói đó tiếp tục vang lên.
" Con...mau tỉnh lại đi! Ra khỏi đây đi ở lại lâu sẽ nguy hiểm đến
tính mạng con đó"
"Đây là đâu? Sao tôi phải đi?"
"Diệp Ẩn! Nhớ cho kĩ vào! Tuyệt đối con không được yêu! Cũng không
được tháo băng bịt ở bên mắt ra! Con phải nhớ kĩ! Diệp Ẩn"
"Ngươi là ai? Sao lại dặn ta những thứ đó! A A A A A"
- Diệp Ẩn! Diệp Ẩn! Cô tỉnh rồi sao?
Diệp Ẩn mơ màng khẽ mở mắt, mọi thứ xung quanh nó thật lạ lẫm
làm sao. Nó còn khá bất ngờ khi người mà nó gặp đầu tiên lại là
Dương Tiễn mà còn lạ hơn nữa là hắn đang nắm chặt lấy bàn tay của nó.
Diệp Ẩn khó chịu nó không thích ai nắm tay của mình cả, nhất là con trai.
Nhưng với sức lực hiện giờ của nó chỉ có thể nằm im mà thôi.
- Anh..có thể buông tay tôi ra...được không? - Diệp Ẩn nói, ánh mắt
nó gửi cho Dương Tiễn hàng trăm tia lửa điện.
Dương Tiễn giật mình buông tay ra, hắn ngỡ ngàng trước hành động
của mình. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ nắm chặt tay của người
con gái nào cả.
- À! Xin lỗi! Cô...đỡ hơn chưa? - Dương Tiễn nói, giọng ấm áp lạ thường.
- Tôi...hôn mê...bao nhiêu ngày rồi?
- À! Cô...hôn mê 3 ngày rồi!
Diệp Ẩn dường như không tin vào lời nói của Dương Tiễn. Nó lắp bắp nói:
- Đừng đùa nữa! Ba ngày đó ai chăm sóc... - Dường như chợt hiểu ra nó
nói lảng ra chỗ khác - Thể Điệp! Con bé đâu rồi? Quên mất! Cảm ơn anh
rất nhiều!
Dương Tiễn hơi nhíu mày trước câu nói của Diệp Ẩn nhưng rồi hắn
khẽ cười như hiểu ra vấn đề gì đó.
-...!
Căn phòng bệnh lại im ắng trở lại, cuộc đối thoại giữa hai người dường
như có một thứ gì đó vô hình ngăn cách chỉ còn tiếng hót lảnh lót
của những chú chim đang đua nhau hót trên cành cây cạnh khung cửa sổ.
Gió mát khẽ lùa vào căn phòng bệnh làm cho tấm rèm cửa sổ khẽ
bay bay trước gió, uốn lượn như những gợn sóng biển rì rào.
- Có chuyện này... - Diệp Ẩn lên tiếng, nó muốn phá tan đi bầu không
khí im lặng này - Anh có thể trả lời không?
- Chuyện gì vậy? - Dương Tiễn nói, ánh mắt nhìn xa xăm ở một
nơi nào đó.
Diệp Ẩn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiễn.
- Cái người đó! Cái người đưa tôi về nhà hôm đó...có phải...là anh không?
Dương Tiễn nhìn Tiểu Ẩn.
-...Nếu tôi nói đúng như vậy thì sao?
- Dù sao cũng cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì món quà của anh rất tuyệt
vời! Nó phần nào cũng giúp tôi thêm sức sống! Biết thế nào là sinh
nhật! Nhưng...anh từ nay về sau đừng làm như thế nữa nhé!
Anh đã giúp tôi quá nhiều thứ rồi! Tôi lần sau sẽ đền đáp lại cho anh...
...Bây giờ...tôi nghĩ...anh không cần đối xử tốt với tôi nữa đâu!
Tiền bệnh viện điều trị tôi sẽ trả không cần anh giúp nữa!
Dương Tiễn sững sờ trước câu nói của Diệp Ẩn.
"Cô ấy nói như vậy là có ý gì?". Anh nghĩ thầm.
- Cô.....! Dương Tiễn định nói nhưng có thứ gì đó đè ngang cổ họng,
anh quay đầu bước vội ra khỏi cửa để mặc Diệp Ẩn ở lại trong căn phòng
một mình.
- Tôi làm thế..chỉ vì một lí do đơn giản mà thôi...anh hiểu chứ?
Diệp Ẩn đau đớn nhìn theo, nó cố gắng kìm nén những giọt nước mắt
của mình nhưng không thể được. Giọt nước mắt mặn chát vẫn lăn dài
trên đôi má của nó. Nó đưa tay lên khuôn mặt của mình.
- Khóc ư? Sao phải khóc chứ? Mày làm thế là đúng mà Diệp Ẩn! Mày
làm thế để em gái mày không hiểu lầm mà! Khóc làm gì cho tốn
nước mắt chứ!. Diệp Ẩn nói, nó vội lau nước mắt đi.
________________________________
- Bác sĩ! Bệnh nhân phòng số 202 đâu rồi ạ? - Chàng trai với mái tóc
đen vội vã hỏi.
- À! Cô ấy vừa xuất viện rồi! Chi phí thanh toán cũng trả rồi này! Mới tỉnh
mà đã đòi xuất viện! Chúng tôi đành làm theo yêu của cô ấy!
*Tại căn hộ chung cư BB*
Một cô gái với mái tóc đen óng mượt thả ngang vai, khuôn mặt cô nhợt
nhạt vì bị bệnh. Cô gái cố gắng bước tới phòng của mình, dùng chút sức
lực ít ỏi mở cửa nhà ra. Bước vào nhà, cô gái khá ngỡ ngàng khi trong
nhà mình ngoài cô em gái ra còn có một người đàn ông và một người đàn
bà ăn mặc rất lịch sự trong có vẻ rất giàu có. Họ đang trò chuyện khá
rôm rả. Chợt, người đàn bà nhìn thấy Diệp Ẩn bước vào liền vui vẻ nói:
- Cháu về rồi à! Tên cháu là Diệp Ẩn đúng không? Lại đây ngồi nào!
- Ơ! - Cô gái tên Diệp Ẩn hơi ngỡ ngàng trước thái độ của người đàn
bà quyền quý đó - Chào bác!
Nó nói rồi lại gần, ngồi xuống ghế. Diệp Ẩn khẽ nhìn Thể Điệp nhưng thấy
Thể Điệp có vẻ muốn lơ nó đi, nên Diệp Ẩn im lặng không nói gì cả.
- Chúng ta bắt đầu nhé - Người đàn bà nói - Đây là danh thiếp của bác!
Người đàn bà ăn mặc kiêu sa đưa danh thiếp cho Diệp Ẩn. Nó nhìn
người đàn bà đó rồi cầm danh thiếp lên đọc.
"What!? Là tập đoàn giàu có trong nước đây mà! Sao lại ở nhà mình?"
Diệp Ẩn sửng sốt khi nhìn chiếc danh thiếp mà người đàn bà đưa cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...