Tôi Thích Em, Nhỏ Lùn
Chap 19:
-Sao cậu không ngăn các cậu ấy đua xe? Nguy hiểm lắm!- Nó hỏi Sei
-Sao mà ngăn được? Đua xe là niềm đam mê của bọn họ! Bọn họ đam mê tốc độ!
-Mặc dù nó nguy hiểm ư?- Nó hỏi
-Cái ‘’nguy hiểm’’ đó là thứ thu hút bọn họ. Cậu biết đấy, những thứ gì mà khó khăn hay mang lại cho người khác cảm giác ngần ngại thì luôn cuốn hút đối với bọn họ. Bọn họ ‘’ khác người’’ thế đấy!- Sei cười
-Uhm!
-Thôi! Lo lắng cho chàng à? Vui lên đi! Tớ dắt cậu đi chợ đêm này! Ở đây bán đồ trang sức và lưu niệm dễ thương lắm! Giá cũng rẻ nữa, tớ thích đi mấy nơi như thế này lắm mà bình thường mắc mấy tên ‘’khô khan’’ kia nên không rủ cậu đi được!- Sei đội tóc giả mang kính vào
-Thế à? Đi nào! Hồi đó tớ cũng hay lang thang trên mấy chợ đêm như thế này lắm nên tớ rất rành! Tớ sẽ dạy cậu trả giá =]]- Nó lôi Sei đi xềnh xệch- Này nhé! Xem tớ mà học hỏi!- Nó ghé vào 1 gian hàng treo những cái móc khóa hình con thú xinh xắn- Cái này bao nhiêu chị?- Nó chỉ vào cái móc hình chú heo xanh mang kính
-70k e ơi!
-Mắc quá! 40k thôi!
-Em bớt giỡn đi! 40k còn gì là vốn của chị
-Thế thì thôi! Em thấy bên hàng bên kia chị kia cũng bán 1 con y chang như vậy!- Nó quày quả nắm tay Sei lôi đi
*Thì thầm*- Cậu trả ghê thế ai mà chịu bán- Sei hỏi
*Thì thầm*- Cậu chờ xem
-Đợi đã em gái ơi!
Nó nheo mắt với Sei như muốn nói “ Tớ đã nói mà!” rồi tới trả tiền cho chú heo đó
-Giờ tớ biết mánh rồi! Xem tớ này! Không thua cậu đâu!- Sei le lưỡi rồi chạy đi
-Hehe! Cứ chờ xem! – Nó chạy theo, lần đầu nó thấy đi chợ đêm lại vui như thế đấy! Chắc là nhờ có bạn đi cùng nó! Nó đã từng nghe câu nói: ‘’ Những người bạn tốt thật sự rất khó tìm được, khó bỏ đi và cũng không bao giờ quên được!” Và giờ nó đã hiểu ý nghĩa của câu nói mà G.Radolf muốn gửi gắm. Nó, nếu 1 ngày Sei không làm bạn với nó nữa nó cũng sẽ không bao giờ quên 1 người bạn nhiệt tình và tốt bụng với mình như cậu ấy, có lẽ là suốt cả đời!
11h, bọn nó về và xách trên tay những nào là giỏ xách, dép, dây chuyền, lắc tay…
-Tạm biệt cậu! Mai gặp!- 2 đứa chào nhau rồi nó vào nhà còn Sei thì về nhà riêng.
Nó vào phòng và làm 1 số bài tập cô giáo giao. Bọn hắn chưa về, nó thắc mắc tại sao ít thấy bọn hắn học mà điểm số lại cao chót vót nhỉ. Hay là do thiên vị? Nhưng nó nghe nói là bọn hắn cũng như bao học sinh khác, cũng trải qua kì thi gắt gao mà không có bất cứ sự thiên vị nào! Chắc vì bọn hắn thông minh, nó chặc lưỡi rồi lấy cái đt mới ra vọc vọc nghiên cứu cách dùng.
-Tớ vào nhé!- Giọng Tuấn
-Uhm! Cậu vào đi!- Nó nói
-Tối mai…cậu đi với tớ chứ?- Tuấn gãi đầu
-Sao thế? Cậu không đi với 3 người kia à?- Nó ngơ ngác
-Đăng với Linh đánh lẻ, Huy và Phong thì tham gia party của đối tác công ty thay mặt ba cậu ấy rồi! Còn cậu tớ sợ cậu ở nhà buồn nên…
-Hì, thanks đã quan tâm tớ!- Nó cười
-Um! Mai 7h tớ và cậu ra ngoài chơi! Thế nhé!- Huy nói rồi đi mất không đợi nó trả lời. Nó xuống pha ca cao và đưa lên phòng cho 3 người họ. Rồi về phòng tiếp tục suy nghĩ cái gợi ý mà Huy nói lúc sáng. Có lẽ nó chỉ cần giúp cậu quên đi những kỉ niệm với Alisa, nhưng = cách nào? Làm cho cậu ta mất trí nhớ? = cách chọi gạch vào đầu cậu ấy à? Không, không, nó không dã man con ngan như thế. Hay là nói xấu Alisa này nọ cho cậu ta ghét cô ấy? Cũng không! Nó không có thói quen nói xấu người ta! Hay là giới thiệu cho cậu ấy cô khác? Mà nó cũng đâu wen ai đâu mà giới thiệu. Haizz, cách nào đây? Nó lăn qua lăn lại rồi ngủ quên mất tiu tới sáng…
( p.s: Chap sau sẽ có 1 sự việc rất rất cảm động ^^)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...