Waa, một villa. Đẹp, hoành tráng, rất được. Nhưng nếu là villa của cả gia đình hắn thì có đôi phần khiêm tốn và không đạt đẳng cấp.
-Nè, có hơi quá không?
-Sao?
-Chưa gì đã đưa tôi về nhà anh, lẽ ra anh chỉ nên dẫn người anh yêu thật lòng về nhà ra mắt gia đình, chứ tôi…chỉ là một trò chơi, hơi quá rồi.
-Cái gì?
Hắn hơi ngạc nhiên, rồi sau cái nhiên đó là một nụ cười, không phải là nụ cười nửa miệng tâm điểm sự bí hiểm, cũng không phải là nụ cười gây ức chế đến tận cựa mà là một nụ cười tan tành xác pháo. Tức là hắn cười phá lên.
Nụ cười này lạ hen.
-Cười cái gì?
-Cô nghĩ tôi đưa cô về nhà ra mắt gia đình tôi?
-…? (Nghĩ thế thì sao? Đáng cười thế hả?)
-Nhà tôi lại nhỏ thế này sao?
-…? (Đúng là nhỏ thiệt).
-Nghĩ sao mà tôi lại sống chung với gia
đình?
-…? (Ờ, thì đúng rồi, ở riêng vẫn thuận lợi hơn ột kẻ như anh mà).
-Tôi không yêu cô thật lòng? Một trò chơi?
-…? (Bộ không phải?)
-Không biết nói à?
-…? (Biết chứ sao không. Mà cái gì?) Anh nói ai thế hả?
-Vô nhà đi.
Cứ cái kiểu ăn nói không mất tiền đó có ngày anh biết tay.
Một mình tên đó sở hữu căn biệt thự to đùng, bán căn biệt thự này đi cũng khối tiền nhỉ? Mà quên, giờ mình đã có trong tay một thứ vô giá, thẻ Bạch Kim. Mình sắp giàu to rồi, giờ nhiệm vụ là đánh sập tên này vô lưới.
-Cô có cần tắm không?
Làm như đây là nhà tôi sao mà tự nhiên đến nỗi đi tắm. Mà sao tôi lại đến đây cùng hắn, như vậy có khác nào đến khách sạn. Mà chắc không sao, hắn nói sẽ giữ lời không động đến tôi. Với lại tôi đã chắc chắn hắn không hề thật lòng nên chẳng ngu gì hắn động đến tôi để rước hoạ vào thân.
-Tắm? Nghĩ sao mà tôi lại tắm ở nhà anh?
-Không dám à?
-Tôi không có thói quen tắm buổi trưa.
-Tốt thôi, vậy thì tôi đi tắm.
Phòng hắn khá ngăn nắp và sạch sẽ, không có giúp việc không lẽ lại là hắn tự thu dọn. Âyzà, nghĩ sao mà một đại thiếu gia như hắn lại phải tự mình thu dọn phòng?
Không biết tên này có bí mật gì hay ho không ta?
Mà để sau đi, trước hết tôi phải thay ngay bộ váy đáng ghét này đã, vì nó mà tôi… bỏ qua. Túi đồ hắn để đâu nhỉ?
Ôi trời, sao toàn những bộ kinh khủng thế này? Đồ dê xồm hạng nặng.
Không được rồi, tôi không thể mặc bộ
này được.
Không biết trong tủ đồ của hắn có quần áo con gái không ta, nếu như tôi nghĩ thì chắc hẳn hắn rất hay đưa bạn gái tạm thời của hắn về đây, nên chắc phải có vài bộ để mấy em đó thay chứ.
Mà tủ đồ của hắn ở đâu?
Nhìn quanh quất khắp nơi, chỉ thấy một cánh cửa, chắc là nó rồi.
Mở ra coi.
Wa, vĩ đại y như villa này vậy. Không phải là một tủ đồ mà là cả một căn phòng. Có rất nhiều thứ trang phục phụ kiện của hắn, rất rất nhiều. Và…có cả một dãy những bộ váy màu sắc và kiểu dáng rất trong sáng, nó khác hẳn, mà không đối ngược hoàn toàn với mấy thứ hắn mua cho tôi và mấy thứ mà những cô gái từng là bồ của hắn mặc. Sao nhiều dữ ta? Có cô gái nào hiền thục từng là bồ của hắn à? Sao không biết nhỉ?
Lấy tạm một bộ, những chiếc váy là thật là đáng yêu và dễ thương, mặc như thế có phải đẹp không, hắn nghĩ đâu ra cái kiểu chỉ thích sexy thế không biết?
Nhưng thay đồ sao giờ? WC không thấy. Mà hình như thiết kế của các căn biệt thự hiện nay là phòng tắm thông với WC. Hay là thay luôn trong “tủ đồ” này. Lỡ hắn vô thì sao? Thôi kệ, hắn còn lâu mới ra.
Ha, bộ này rất hợp với tôi thì phải, nhìn tôi có giống tiểu thư đài các không?
Giờ thì ra xem xét coi hắn có bí mật gì không nào.
Mặc bộ này thật thoải mái không chịu được.
Bàn làm việc của hắn, mà không phải là bàn học chứ (^o^) chẳng có gì sất. Ai đời đem bí mật của mình ra khoe chứ? Chắc chắn là nếu có thì cũng phải được cất giấu ở đâu đó, mà sao tự nhiên tôi lại tò mò về đời tư của hắn chứ? Thật là vớ vẩn.
Kêu vớ vẩn sao còn mở ngăn kéo bàn hắn ra chi? +_+
Ha, có một khung ảnh được úp xuống, là ảnh ai đây, ảnh chị gái chẳng hạn, âyza, người như hắn mà lại để ảnh chị sao, không thì là người hắn yêu nhất, có lí đấy.
Muốn biết là ai cách nhanh nhất là lật ảnh lên coi, có gì mà phải tò mò đấu tranh nội tâm chi ệt. Đúng là ngốc.
Để coi người đẹp nào trong ảnh nào.
O_O O_o O_o O_o O_o O_O ???
Đúng là người đẹp thật, nhưng đẹp đến nỗi khó tin luôn.
-Cô…
Tôi ngước nhìn hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm với chiếc quần đùi, đó không phải là vấn đề lúc này, mà vấn đề là tôi đang mặc một bộ váy của ai đó trong tủ đồ của hắn tức là tôi xông vô tủ đồ của hắn bất hợp pháp, sử dụng đồ đạc không phải của tôi cũng bất hợp pháp, tay thì đang cầm bức ảnh của một cô gái xinh đẹp tức là tự tiện lục lọi đồ của hắn như một tên trộm.
Nụ cười trên môi hắn tắt ngấm, ánh mắt thì…tức giận. Chýa thấy hắn nổi giận bao giờ. Thấy sờ sợ.
-Cô đang làm gìa thế hả?
-Tôi…
-Sao cô mặc bộ đó?
-Tôi…
-Thay ra mau.
-Tôi thích bộ này hơn, mặc tạm có được…
-THAY RA!
-Biết rồi, đâu cần quát lên thế.
Hắn giận dữ trông thật đáng sợ.
Thế là tôi quay trở lại “tủ đồ’ của hắn để thay lại bộ đồ đáng khủng khiếp kia.
Vừa bước được vài bước thì có bàn tay giữ tôi lại.
Gì thế? Giống như “Anh yêu em, xin em đừng bỏ anh” vậy. Thật mắc cười.
-Anh yêu em, đừng bỏ anh.
O_O O_o O_o O_o O_o O_O ???
Sửng sốt, sửng sốt vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...