-Thì đúng rồi, anh mua cho tôi thì là của tôi, tôi muốn cho ai là quyền của tôi, mắc mớ gì tới anh nữa?
-Còn cứng đầu à?
-Nè, thả tôi xuống tên khốn này…
Anh ta thích vác tôi đến vậy à?
Lần này biết là mình sẽ lại bị bắt cóc nên tôi kiên quyết giãy giụa cho tới bến.
-Thả tôi xuống mau, anh lại tính làm gì tôi nữa, tôi phải học…
Hắn vừa lẳng tôi lên xe như lần trước vừa nói một câu rất…tục một câu là rất chó.
-Vậy thì học làm bạn gái tôi trước đi.
Học làm bạn gái anh? Có cái khỉ gì mà phải học, làm bạn gái anh khó lắm sao mà phải học, anh nghĩ mình là thái tử Lee Shin và tôi là thái tử phi Shin Chae Yeong hay sao mà học.
Tôi đang định tháo đai an toàn và xuống xe thì hắn đã phóng xe cái nhào khiến tôi suýt đập đầu chết tươi. Tôi mà chết thì tôi sẽ giết anh.
Lại là một shop. Sao cứ thích đưa tôi đến đây thế hả? Bộ anh thừa tiền sao? Nếu thừa thì thải bớt cho tôi nè, một cái thẻ Bạch Kim là được rồi.
-Lại định mua gì sao?
-Mua đồ chứ còn sao? Mua để cô mặc không được thì tự tôi sẽ mặc cho cô.
-Gì? O_O
-Ngạc nhiên lắm sao?
-Tôi có xài mà, tôi đi giày anh mua cho nè…
Tôi giơ một chân lên để hắn nhìn thấy đôi giày mà hôm qua hắn đã sắm cho tôi. Mà sao tôi phải sốt sắng như thế? Hắn ta dám?
Nhưng chẳng thèm để ý đến điệu bộ của tôi, hắn đi xem xét những chiếc váy và lấy cho tôi một đống bảo mấy cô phục vụ gói vô.
Đích thân hắn chọn thì…chắc chẳng cần mặc đồ quá.
Sau đó thì hắn đưa cho tôi một chiếc váy đỏ (tên này có vẻ thích màu đỏ nhỉ?). Không sexy là mấy, chỉ là ngắn không còn gì ngắn hơn được nữa thôi. +_+
Nhưng rất may nó là loại váy liền, quần thì ngắn gang tay, chiếc đai đen thì lớn tổ chảng chiều rộng gần bằng chiều dài của phần quần. Các bạn có liên tưởng nổi ko? Mặc cái thứ này vô chắc tôi đi tiếp khách ở quán bar cũng được.
-Mặc vô đi.
-Không, sao tôi phải mặc chứ? Anh không thấy nó quá sexy à? Tôi không giống mấy cô gái của anh.
-Thứ nhất đó là quy tắc đầu tiên để là bạn gái tôi, thứ hai nếu cô không mặc thì cô biết là sẽ được mặc cho rồi đấy.
-Thứ nhất tôi không biết muốn làm bạn gái anh thì phải có bao nhiêu quy tắc và tại sao tôi lại phải làm theo trong khi chính anh mới là người muốn tôi làm bạn gái anh chứ không phải tôi, thứ hai tôi nói không mặc là không…
Hắn ta dám kéo tôi vô phòng thay đồ khi tôi còn đang phát biểu ý kiến của mình. Thật khốn kiếp!!!
Căn phòng nhỏ tối om, cũng không tối lắm, có ánh đèn mờ mờ làm hắt lên khuôn mặt hắn. Dưới ánh đèn thế này trông hắn rất bắt mắt. Ôi, tôi sao thế chứ? Đúng là cáo chín đuôi, anh ta có vẻ bề ngoài thật dễ khiến người khác chới với, đồ cáo chín đuôi.
-Mặc đi!
Tiếng nạt của hắn khiến tôi như tỉnh ngộ.
-Không mặc.
Tôi sao thế này, sao giọng nói chẳng có sức mạnh chi vậy? Tôi phải hét vô mặt hắn chứ, sao lại chỉ nói một cách bình thản là không mặc?
-Cô sao thế? Thấy tôi cuốn hút quá rồi hả?
May quá, câu nói của hắn đã khiến tôi trở lại là mình. Nghĩ sao mà nói với tôi thế? Mắc nôn, mắc ói, mắc…tè.
Hắn lại tiến gần về phía tôi, lại định làm gì? Lần này thì trong căn phòng nhỏ thế này tôi có muốn lùi lại cũng chẳng được.
-Anh…làm gì…không phải là anh nói…sẽ đợi đến khi tôi…chủ động à?
-Không đợi được.
ACKK!
Một câu nói rất vô trách nhiệm. Không đợi được thì làm bừa à?
Tôi phải làm gì nhỉ? Đẩy hắn ra và giáng cho hắn một chiêu “ngũ độc thần chưởng” hay là để yên như lần đầu hắn làm thế. Thực ra hiện giờ tôi đang bị hắn làm cho get lost.
Tôi vẫn còn thích hắn, ôi không. Chắc không phải đâu, chỉ là tôi bị ảnh hưởng bởi bộ mặt của hắn thôi, mục đích của tôi là gì, chính tôi đã nói với hắn rồi tôi đến với hắn chỉ vì tiền thôi, mục đích của tôi là vì tiền, là vì muốn lừa hắn như hắn đã lừa những cô gái khác, tôi chỉ chủ động khi tôi chắc chắn hắn thích tôi thật lòng. Thế đấy? Hiểu chưa hả? Không được phép để hắn lừa mình. Không đưưưưươơơợơơơcccccc!!!
Không được mà lại nhắm mắt à, con nhỏ này? >_<
Không thấy có hiện tượng gì. Không lẽ hắn giữ đúng lời thật.
Tôi mở mắt ra, cũng là khoảng cách lúc trước nhưng có vẻ không gần như thế. Hắn lại đứng thẳng và quay đi.
-Anh lại đợi hả?
-Đúng thế, vì thế nên cô hãy mặc vô đi, tôi không muốn tự mình lột đồ của cô ở đây để làm tổn hại đến danh dự của mình.
-Gì?
-Vì tôi đã nói là sẽ đợi cô nên tôi không muốn mình làm những việc trái với lời đã nói, như thế là tổn hại danh dự đấy, hiểu chưa?
-À, ra thế.
Tôi cười điệu bộ xem thường hắn, nhưng hắn cũng không để ý nhiều.
-Vì thế nên anh không thể ép tôi mặc cái thứ này.
-Tôi nói thế không có nghĩa là tôi không dám lột đồ cô đâu.
-Là sao?
-Chỉ là mặc đồ cho cô thôi, không làm gì là được, vẫn là giữ lời.
-…>”<
-Tôi chỉ nói là sẽ đợi đến khi cô chủ động hôn tôi không có nói là đợi cô chủ động cởi đồ trước mặt tôi.
-…>”<
-Thế nên cởi đồ thì không có sao, chỉ sợ cởi đồ cho cô rồi thì tôi không kiềm chế được thôi.
-Thôi đi, buồn nôn quá!
Tôi quát lên, cái nụ cười của hắn…dù tôi công nhận là mặt tôi rất dày nhưng tôi không ngờ mặt hắn còn dày hơn.
-Giờ thì có mặc không đây?
-Không mặc đấy, thách anh động đến tôi. Đừng tưởng anh nói thế mà tôi sợ.
Tôi trừng mắt lên nhìn hắn. Tên này mặt dày, nói đến thế mà vẫn trơ cái bản mặt đó ra nhìn tôi cười. Mà nụ cười thì mùi kinh. Mùi gì ấy à? Mùi là dê đó.
Tay hắn bắt đầu chạm đến cúc áo tôi. Làm thật đấy hả?
Đã thế thì cho anh biết thế nào là sự lợi hại của Bảo An này.
Haizzzzz!!!
Opss!
Tôi vừa giương cú đánh sấm sét mang âm hưởng tia chớp và lốc vòi rồng, cùng sóng thần và động đất, rồi đại hồng thuỷ rồi…thôi mệt quá, nói chung là tôi vừa giương cú đánh tuyệt kĩ của mình ra thì nhanh như chớp mạnh như sấm sét và…cái gì gì đó, hắn đã chộp lấy tay tôi trước khi nó kịp đáp lên mặt hắn mà chính xác là trúng mũi hắn.
Gì vậy cà? Sao hắn lại có thể đỡ được chứ? Tại sao?
Tôi là Bảo An, là cao thủ đai đen karate, hắn lŕ ai mŕ lại có thể đỡ được cú đánh của tôi một cách nhanh chóng gọn nhẹ như fast food thế chứ?
-Cô quên tôi là ai rồi à?
Anh là Hoàng Nam. Đúng rồi, hắn là Trương Hoàng Nam, sinh trưởng trong một gia đình sặc mùi xã hội đen, mẹ là sát thủ, ông và ba là trùm, có lí do gì để một đại thiếu gia như hắn không biết võ chứ.
Tai hại, tai hại thật rồi, thật là không tự biết lượng sức mình, tôi đang nói tôi ấy, đấu với hắn thì tôi toi.
Cái đà này chắc hắn sẽ…thay đồ cho tôi thật mất.
Oh nooooooo!!!
Hắn dùng cả hai tay để giữ lấy tay tôi. Haha…các bạn hiểu không, dùng cả hai tay như thế hắn sẽ lấy gì để thay đồ cho tôi, chân chắc. ^o^ Tôi đã thắng. I win!!!☻
Ở trong này lâu quá, không biết mấy cô phục vụ sẽ nghĩ gì về tôi đây, tôi không phải kẻ tự tiện dễ dãi với con trai như thế đâu, đừng hiểu lầm, mấy chị ơi!
-Anh sẽ lấy gì thay đồ cho tôi giờ?
Tôi cũng dành tặng hắn một nụ cười hàng khủng cho hắn sợ luôn, đừng tưởng chỉ có hắn mới cười được như thế.
-Dùng gì à? Răng thì sao nhỉ? ^-^
O_o O_ o O_o O_ o ???
-Thử tưởng tượng cảnh tôi dùng răng cởi đồ cho cô coi.
Và hắn cúi người xuống…
-OK, tôi…tôi sẽ mặc…tôi mặc là được chứ gì?
Bảo An ơi là Bảo An, mày lại chịu thua trong tay tên này sao, thua bởi thủ đoạn bẩn thỉu của hắn ấy à? Thật không cam chịu, cuộc đời này có chết cũng không rửa sạch được danh dự.
Mà tại sao tôi lại phải làm theo lời hắn, tôi không làm bạn gái của hắn nữa coi hắn sẽ ép buộc và doạ nạt tôi kiểu gì, cùng lắm là thả cho con mồi này đi, quăng cần câu con khác lớn hơn là được, ko lẽ trên đời này chỉ có hắn là công tử nhà giàu nói thích tôi.
Hắn cười một cách ********, đau lòng thay! TT________TT
-Tôi không làm bạn gái anh nữa, anh đi mà bốc tên cô gái khác.
-Cô nghĩ nói không là được à?
-Thế tôi đã nói có khi nào?
-Với lại những tờ giấy khác cũng chỉ toàn là tên cô thôi, dù có bốc đến cuối đời thì cũng chỉ là cái tên Bảo An.
Sao nghe giống tỏ tình thế này? Giống như là “trong trái tim tôi chỉ có một hình ảnh duy nhất của cô, dù đến cuối đời thì trong đó cũng chỉ có hình ảnh của cô mà thôi, cũng giống như tôi sẽ mãi mãi thích cô, không bao giờ thay đổi”. Thật là lãng mạn.
Cut!
Lại liên tưởng linh tinh, câu đó không thể dùng giữa tôi và hắn được.
-Còn cô?
-Tôi sao?
-Trong những tờ giấy của cô, có bao nhiêu ghi tên của tôi?
-Tôi không có ghi giấy.
-Không hiểu ý tôi à?
Ý anh là gì? Không lẽ…lại như ý nghĩ của tôi??? Điên sao mà lại thế.
-Nếu tôi có ghi giấy thì tất cả các tờ giấy đều trắng, dù có bốc đến cuối đời thì cũng không bao giờ thấy cái tên Hoàng Nam.
Nếu của hắn là tỏ tình thì của tôi là tuyệt tình. Giống như là “trái tim tôi là trái tim tôi, không bao giờ có hình ảnh của ai cả, dù đến cuối đời thì cũng không thể có chỗ cho hình ảnh của anh lọt vô, cũng giống như tôi sẽ mãi mãi không thích anh, không bao giờ thay đổi”. Thật là thẳng thừng.
Không liên tưởng linh tinh, ngược lại câu nói đó rất hợp với anh.
-Giấy trắng à? Vậy thì tôi lại phải đợi đến khi cô viết lên tất cả các tờ giấy đó tên
của tôi.
-Không phải giấy trắng nhưng cũng không phải tên anh.
Hắn chỉ cười. Nụ cười này thật khác. Nó nhẹ nhẹ…
-Mặc vô đi, tôi ra ngoài đây, trong này thật khó thở.
Đành thế vậy. Nếu hắn cứ nhẹ nhàng thế này có phải đỡ mất thời gian không.
Nhưng mà…chiếc váy này…thật sexy quá chừng.
Tôi hé đầu ra ngoài. Mấy cô phục vụ cứ xì xào gì đó. Thật là xúi quẩy.
-Ê, tên kia!
Hắn quay lại nhìn tôi.
-Tôi không có tên hả?
-Trương Hoàng Nam…
-Cô hơn tuổi tôi sao mà gọi thế hả?
-Thế gọi là gì? >”<
-Gọi là anh Nam đi.
Oẹ!
-Không thì Nam Nam cũng được.
Ối zời ơi, tôi mà ói ra đây thì chỉ khổ mấy cô phục vụ thôi.
Nhắc đến thì mới thấy, mấy cô ấy đang tủm tỉm cười một lũ với nhau.
Hắn ta đúng là một tên hề.
-Trương – Hoàng – Nam, có bộ nào khác không đổi cho tôi đi.
Hắn tiến lại chỗ tôi.
-KHÔNG!
Và đóng cửa cái rầm. Tôi mà không thụt đầu vô chắc thành ma không đầu mất.
Đồ con trai bất lịch sự.
Có lẽ nào tôi lại “diện” lên mình chiếc váy này? Không thể như thế. T______T
Mặc xong, tôi không dám ra ngoài luôn, tôi không thể ra ngoài với tình trạng trên người chỉ có một mẩu thế này được, đến ở nhà tôi còn hổng dám mặc quần soóc cao hơn đầu gối một chút, vậy mà bây giờ tôi lại phải mặc chiếc váy quần cao hơn đầu gối cả gang rưỡi thế này ra ngoài. Sao tôi đổ đốn ra thế? Chỉ vì tiền mà thế à? T_______T
Hở trên hở dưới. Bê bối, đại bê bối.
Tôi vừa định dũng cảm bước ra ngoài thì cánh cửa bỗng nhiên cũng mở.
Chàng hoàng tử ngơ ngác đứng nhìn nàng công chúa đang mặc trên mình chiếc áo mà chàng cất công may tặng…
Cut!
Nói bao nhiêu lần rồi, hắn không phải hoàng tử dù tôi có là công chúa, hơn cả cái dạng công tử bột như hắn đến kim chỉ chắc còn không biết lấy đâu ra may áo cho công chúa. Hơn cả, hắn đang nhìn tôi không phải là ngơ ngác mà là…rất mùi.
Hắn đưa tay lên vai tôi. Làm gì thế hả?
-Tính sàm sỡ tôi hả?
-Muốn lắm nhưng không được.
Hắn tuổi gì chứ không phải khỉ? Hắn mà sinh sớm chút nữa thì đúng là dê thiệt.
-Sao chui trong đó không ra hả?
-Ra sao được với cái bộ dạng này hả?
Tôi nạt lại hắn.
-Đó là tiêu chuẩn để làm bạn gái tôi, cô thấy sợ rồi à?
-Lúc nãy thì tôi có thể bỏ cuộc nhưng bây giờ thì không. Cũng chỉ là ăn mặc hơi… một chút, có gì to tát chứ?
-OK, cứ thế thì tốt.
Tôi thấy lạnh quá.
-Chân cô cũng dài đấy, vòng một cũng đẹp.
- >”<
Nghĩ sao mà tôi không nổi khùng cho được.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn vì tương lại con em chúng ta.
……………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...