Tôi Thích Cô
Như tôi đã nói, hắn thuộc dòng họ Trương danh giá, đại thiếu gia của nhà họ Trương, và tất nhiên là đại thiếu gia duy nhất của dòng họ Trương (thì thế mới nói nếu tôi cho hắn mất “khả năng vốn có” thì cả dòng họ danh giá sẽ tàn đời).
Trương Hoàng Nam.
Không chỉ là đại thiếu gia của dòng họ Trương mà còn là đại công tử trong ngành ăn chơi chác tán.
Gia đình hắn…là một dấu hỏi cực lớn.
-Nghe nói gia đình hắn rất giàu có nhưng lại không nhờ kinh doanh hay bất kì một ngành nghề nào khác.
Bảo Chi – bạn thân chí cốt của tôi – phát biểu ý kiến trong hội buôn dưa vào cái ngày hắn xuất hiện, à không, vào cái
ngày chúng tôi vô trường.
-Giàu có mà không nhờ kinh doanh? Vậy là làm ăn phi pháp rồi.
-Đúng thế. Nghe nói nữa là gia đình hắn toàn là dân xã hội đen.
-Xã hội đen?
-Ông nội hắn là trùm xã hội đen ở bên Trung Quốc còn ba hắn thì là trùm bên phụ trách cai quản tất cả các casino trong nước.
-Ôi, tởm, tởm. – Tôi gật gù.
-Còn mẹ hắn…đoán coi.
-Ai biết. Lại là trùm xã hội đen ở đâu nữa hả?
-Không, mẹ hắn là tay sát thủ số một cả nước và có khi cả Trung Quốc ấy chứ?
-Sát thủ? Ặck! Phải người không vậy?
-Chị gái hắn…
-Lại có cả chị gái nữa à?
-Chị gái hắn là chủ của tất cả các quán bar tại HN, còn hắn là chủ của tất cả các quán bar tại SG này. Cả gia đình uy thế vô cùng, đến cảnh sát còn phải kiêng nể không dám động vô.
-Sao lại thế?
-Móc xích với quá nhiều trùm nhỏ to bên Trung Quốc, với lại cũng chẳng có bằng chứng gì, bề ngoài bọn họ cứ làm ăn hết sức trong sạch, đào đâu ra chứng cứ xử lí họ.
-Nhìn hắn cũng được đấy chứ?
-Thôi cái ước ao của mày đi, với ai thì được chứ tên này thì đừng có dại.
-Nhưng có chắc gia đình hắn như thế đâu.
-Không chắc cũng không đến lượt mày chạm được đến hắn, hắn nổi tiếng là tay ăn chơi thứ thiệt, tụi con gái biết hắn thế nên cứ xếp hàng dài bám theo, mày đâu bằng một phần của tụi đó.
-Có cần hạ thấp bạn bè thế không?
-Nghĩ sao mà hắn để ý đến mày, mơ tưởng thằng khác đi, nếu có trường hợp mày với hắn thật thì cũng không thể dây dưa với hắn được, làm bạn với xã hội đen không tắt đèn thì cũng mất điện.
-Là sao?
-Tức là nguy hiểm đó.
-Chế đâu ra câu đó mày?
-Biết mốc gì.
Nói chung là hắn…là một kẻ…không thể dây dưa.
Nhưng suy đi nghĩ lại thấy hắn cũng được lắm, đẹp trai có thừa, nhà thì giàu khỏi nói, hơn nữa bạn với xã hội đen cũng không đến nỗi, không bao giờ sợ gặp nguy hiểm. Ít nhất nếu tắt đèn hay mất điện thì cũng có máy phát điện mà.
Nhưng mà cũng đúng thật, nghĩ sao mà một người như tôi có thể hấp dẫn được dân ăn chơi như hắn, chỉ có thằng nào ngu mới yêu tôi – vừa nghèo vừa chằn.
Với lại tôi cũng không có hứng thú với hắn như hồi đầu nữa rồi (từ hứng thú không hợp với tôi thì phải) vì càng dần dà càng thấy hắn rất chi là đáng ghét, hắn nghĩ mình là ai mà chẳng coi người khác ra gì, kiêu căng, hống hách, ngang ngược, khó chịu.
Lại nghe đồn hồi Cao trung hắn là khách quen của thầy phụ trách học sinh trường hắn với tội làm xáo trộn giới nữ sinh vì…tụi con gái lúc nào cũng bám theo hắn gây mất trật tự an ninh. Các bạn có biết hắn đã nói gì với thầy phụ trách không? “Thầy đang ghen tỵ với khả năng đàn ông của em đấy hả?”. Hết nói. +_+
*
* *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...