-Hãy làm vợ anh!
Hắn quỳ xuống và giơ ra trước mặt tôi một chiếc hộp đựng bên trong một chiếc nhẫn. Trời tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy sự lấp lánh của chiếc nhẫn cũng như của đôi mắt hắn đang nhìn tôi. Câu nói của hắn và đại từ “anh” lần đầu tiên được hắn nói ra thật lòng với tôi khiến tôi thấy thật rung rinh. Tôi đang được nhận một lời cầu hôn. Một lời cầu hôn từ hắn. Tôi thấy khó diễn tả.
Tôi khẽ gật đầu và mỉm cười nhìn hắn, lập tức hắn đứng dậy và đeo nhẫn cho tôi (đeo tượng trưng thế thôi, mấy nữa lại tháo cất đi để đợi đến ngày cưới ^_^).
Một không gian thật yên lặng, không biết vì từ trước hay có hai chúng tôi ở đây mà không khí trở lên thật tĩnh tại và bình yên.
Lòng tôi vừa nhẹ nhàng vừa rạo rực.
Hắn lại khẽ thì thầm bên tai tôi một câu nói chưa bao giờ tôi được nghe.
-Anh yêu em, Bảo An.
Dịu dàng, ngọt ngào, tình cảm. Đó là câu nói hắn dành cho tôi, Nam Nam của tôi dành cho tôi, tuy không quen lắm nhưng tôi vẫn cố gắng đáp lại.
-Em cũng yêu anh, Nam Nam.
Tôi biết mọi chuyện đã thực sự tốt đẹp với cả tôi và hắn.
Dù chúng tôi biết đứng đằng xa là bà công tố viên phiền phức nhưng chúng tôi vẫn hôn nhau, đó là điều cần thiết sau một lời cầu hôn ngọt như mật hoa (mật hoa thì vừa thơm vừa ngọt và có vị ngon một cách nhè nhẹ).
Tôi yêu hắn, tôi đã nói thế.
Hắn yêu tôi, hắn cũng đã nói thế.
Vì hắn yêu tôi, hắn đã cầu hôn tôi.
Vì tôi yêu hắn, tôi đã nhận lời cầu hôn của hắn.
Vì chúng tôi yêu nhau nên chúng tôi muốn đến với nhau.
Vì chúng tôi yêu nhau nên chúng tôi sẽ cưới nhau.
Vì lúc này không một thế lực nào có thể chia rẽ hai người chúng tôi.
Tôi và hắn, những kẻ mồ côi sống và yêu thương nhau bằng cách bù đắp cho nhau những tổn thương và khoảng trống trong lòng.
Sau tất cả những nỗi đau và tổn thương, cuối cùng hai người yêu nhau cũng sẽ đến được với nhau như bao cái kết của những câu chuyện cổ tích xưa.
Giống như tôi và hắn, công chúa và hoàng tử sinh ra là để thuộc về nhau.
Một năm sau:
Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten…
Nhạc cưới.
Đúng là nhạc cưới.
-Thượng đế quyền uy đã đưa tình yêu của hai con ghép lại làm một. Và kể từ giây phút này hai con chính thức trở thành vợ chồng. Hãy yêu thương nhau cho đến khi cả hai đều không còn hơi thở, hãy yêu nhau cho đến khi tất cả đã đi vào tiềm thức, hãy yêu nhau như những gì hai con đã thề trước Thượng đế.
Một năm trước hắn cầu hôn tôi, một năm sau chúng tôi cưới nhau. Các bạn có tò mò gì không rằng tại sao chúng tôi lại cưới nhau chậm chạp như thế trong khi rất yêu nhau?
Tò mò là chuyện đương nhiên, vì có rất nhiều lí do.
Không phải là chúng tôi không tin tưởng vào tình yêu của mình (không tin tưởng mà giờ còn cưới à?) mà vì…
+Thứ nhất: Ba mẹ hai bên đều mới mất vào thời điểm đó nếu chưa gì đã lấy nhau luôn thì hơi không phải, chị hắn thì khác, có lí do đặc biệt.
+Thứ hai: …
Ôi zời, nói chung là chúng tôi khi đó đều đã đủ tuổi, ngoài cái lí do thứ nhất kia ra thì còn vài lí do lặt vặt không có ðáng kể.
Cái mà quan trọng nhất cần nhắc đến ấy à? Là…
-Oe…oe…oe…
-Em à, đứa nhỏ sao mà khóc hoài không chịu ngớt, chị dỗ hoài hông có được.
Là con chị dâu???
-Thấy chưa anh nói là để con ở nhà không nghe.
Anh rể đang nói???
-Chắc nó thấy ba mẹ nó hôm nay cưới sẽ hưởng tuần trăng mật bỏ nó một mình nên nón quấy khóc đấy.
Người tiếp theo???
Câu trả lời ngắn gọn đơn giản nhất…
Đứa trẻ là con tôi và hắn, một tuổi.
^_^
Shock ghê!
Tất cả mọi người trong lễ đường đều nhìn chúng tôi.
-Chuyện này là sao thế?
-Đứa nhỏ là con ai vậy?
-Ah, bé ngoan, đừng khóc để bác bế.
Một cô gái xuất hiện.
Thực sự là chị ta ế thật.
Công tố viên phiền toái là khách mời của tôi và hắn, chị ấy rất thích bé Min của chúng tôi, bé Min cũng quý chị ấy lắm.
Mà thôi cho qua, chắc tất cả đang bất ngờ và sững sờ lắm. ^-^
Một lí do nữa khiến chúng tôi hoãn lại một năm mới cưới là không may khi chuẩn bị tiến đến lễ cưới thì tôi phát hiện ra tin động trời này và thế là chúng tôi muốn sau khi bé Min ra đời mới làm lễ cưới.
Thật khủng khiếp đúng không?
Nhưng chơi trội chút cũng không đến nỗi tồi, giúp chúng tôi biết trước cảm giác làm một gia đình.
Kể qua chút về bé Min đáng yêu của chúng tôi, nó rất may mắn khi có rất nhiều người muốn nhận nó làm con, Bảo Chi nè, anh Trung nè, và cả cô Hoàng công tố viên rắc rối, phiền phức.
Thật hạnh phúc!
-Lạy Chúa, con đang nhìn thấy gì thế này?
Tiếng cha xứ vang lên ngỡ ngàng.
-Hai con…hai con…có con trước khi cưới…lại là một đứa bé đã lớn một năm tuổi?
Tất cả đều cười. Vị cha xứ đáng kính làm dấu và than:
-Thượng đế, xin Người hãy tha thứ cho giới trẻ hiện nay.
^_^
Hắn lại thì thầm bên tai một câu quen thuộc :
-Tôi yêu cô.
Lần cuối cùng tôi nói câu này.
-Tôi cũng yêu anh.
*
**
THE END.
D.K
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...