10. Tôi cung yêu anh.
Khách sạn PRD.
Nơi cất giấu một anh chàng đẹp trai kinh khủng.
Nghe đồn là Giám đốc Ken đẹp trai đó vô cùng lạnh lùng và khó tính, người ta chỉ thấy anh ấy dịu dàng với duy nhất một người, đó là…vợ anh ấy.
Vợ???
Đúng thế anh chàng đẹp trai và bằng tuổi tôi đó đã có vợ, tưởng vợ là ai máu mặt lắm, ai dè chỉ là một con nhỏ thua tôi một tuổi. Số nhỏ đó thật là may mắn, mới 19 tuổi đã gặp được một người như Giám đốc đẹp trai giàu có kia, tất nhiên là anh ta giàu có rồi, chủ của tập đoàn quản lí khách sạn PRD lớn nhất cả nước cơ mà. Tại sao lại không phải là chuyện tình của tôi và anh ấy chứ?
TT___________TT
Vợ anh ta là Hemi, khá nổi tiếng tại trường Nghệ thuật với tài năng piano và… nổi tiếng nhờ là vợ của Ken.
*Cô nàng này đang ghen tỵ với nhân vật của tôi sao?*
Ah, họ xuất hiện rồi, cả vợ chồng Giám đốc luôn.
Nhìn họ kể ra cũng đẹp đôi đấy chứ?
Wa, nhìn Giám đốc trẻ đẹp kìa, tôi chưa thấy ai đẹp trai như thế sất, hắn ấy à, biến đi. @_@
Đúng là một con người khác biệt.
Còn vợ anh ấy, xinh, trông cũng có phong cách của một người vợ giàu có. Nhưng mà nghe đồn nữa là cô ấy rất hiền lành ngây thơ và cũng rất ngốc nghếch, dễ bắt nạt. Phải không vậy? Vợ của Ken mà lại thế ấy à? Có điểm gì hấp dẫn từ một cô gái ngốc nghếch dại dột nhỉ?
-CÁC NGƯỜI LÀM ĂN KIỂU GÌ THẾ HẢ? MỘT KHÁCH SẠN UY TÍN MÀ LẠI ĐỂ XẢY RA SỰ CỐ VỚI KHÁCH HÀNG THẾ SAO? >”<
Một giọng nói vang lên thủng tai đầy vẻ khó chịu và đoán chắc là được phát ngôn ra từ một người khó tính.
Một người khó tính? Là Ken rồi.
Nhưng đó là giọng con gái mà.
Con gái? Có ai đủ tư cách để mắng nhân viên tại khách sạn này chứ? Trừ khi người đó là…phu nhân Giám đốc???
Tôi quay vội ra nhìn về phía có giọng nói vừa vang lên.
ACKK!!!
Khó lòng tưởng tượng nổi.
Cô gái hiền lành ngốc nghếch ngây thơ mà người ta đồn là thế này đây hả?
*Chính tôi đang rất shock, cực kì shock với sự thay đổi của nhân vật của mình, mới có chưa đầy một tháng không gặp mà Hemi ngày nào ngây thơ trong sáng đã biến thành một phu nhân Giám đốc khó tính đến mức mắng nhân viên như tát nước vô mặt. Có phải lấy chồng rồi người ta đều thoái hoá biến chất đi như thế không nhỉ?
Có lẽ tôi phải đi viện nghỉ dưỡng vài ngày vì shock mất thôi.
Ôi, tôi thấy trong người khó chịu.*
Bóc!
-Cái gì vậy?
-Cô làm gì ở đây hả?
-Làm gì? Sao anh dám uýnh tôi hả?
-Không phải ở đây mà ngắm cái tên Ken đó, chuẩn bị đến giờ làm lễ rồi đấy.
-Anh ấy thật là đẹp trai, anh chỉ có thể xách giày cho anh ấy mà thôi.
-Vợ của anh ta thì thật là cá tính và xinh đẹp, đến lúc cần thì lại thật là dịu dàng, cô thì chỉ đủ để chạy theo xe cô ấy thôi.
Tên đáng ghét, yêu hắn thế nào thì vẫn thấy hắn rất đáng ghét.
*Vì ghét nhiều thế nên mới yêu nhiều như vậy đấy.*
Vớ vẩn, lượn đi, tác giả mà sao cứ ình cái quyền chõ mõm vô chuyện của nhân vật thế hả?
*Cái gì???*
-Đi thôi, không đôi co nhiều.
-Đừng có kéo áo tôi như thế, tên dâm tặc này.
Mặc cho tôi la oai oái tên đê tiện đáng ghét đó cứ kéo vai áo tôi đi. Những người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Bỏ tay ra, lộ hết hàng tôi rồi, tôi biết anh nhìn thấy hết rồi nhưng cũng không cần để tất cả cũng phải nhìn thấy đâu.
Giám đốc Ken cũng nhìn chúng tôi, ánh mắt lạnh lùng vô cảm đến chết người trông thật nam tính. Anh ơi, đừng hiểu lầm, em và tên này không có gì cả, từ lâu em đã hâm mộ một người đẹp trai giàu có như anh rồi nhưng không hiểu sao em lại bị dính vô cái tên rắc rối này, nếu không thì em đã giành được anh từ tay của con nhỏ Hemi kia rồi.
Bỏ tôi ra, người trong mộng của tôi đang nhìn kìa. Giá mà tôi gặp Ken có phải hơn không, nhà anh ấy giàu như thế lại còn làm ăn chính đáng không lo bị nguy hiểm gì cả, tôi và Ken đảm bảo sẽ được coi là cặp đôi đẹp nhất trong chốn thương trường.
Tại sao tôi lại dính vô cái gã Nam Nam này nhỉ?
-Đồ dê trai, anh ta đẹp trai hơn tôi thì thấy chán tôi à?
Cũng không hẳn, nói thế thôi chứ tôi có gì với anh ta đâu, vả lại tôi và anh còn bị ràng buộc không thể chấm dứt được. #_#
-Sao không nói gì hả?
-Đẹp trai hơn nhưng tôi không có yêu anh ta.
Đồ đáng ghét, ép người quá đáng.
-Thế thì cô yêu ai?
A, đang tính ép tôi nói “tôi yêu anh” đây mà, đúng là cáo già. Lúc trước khi chưa cưa được tôi thì hắn là hồ li tinh là cáo chín đuôi quyến rũ tôi, bây giờ cưa được tôi rồi thì trở thành cáo già mưu mô quỷ quyệt. Anh được lắm, rất được, tôi sẽ lấy lông của anh làm áo, nghe nói áo lông cáo cực kì đắt giá. ^o^
-Vô dự lễ cưới thôi, sắp đến giờ rồi.
Đừng hòng tôi trả lời anh nhé.
Không làm gì được tôi hắn ta bèn ngậm ngùi vô lễ đường tổ chức lễ cưới.
Tôi và hắn ngồi tại bàn trên cùng, vì hắn là người thân thiết duy nhất của chị gái hắn mà, còn tôi là em dâu tương lai của chị ấy mà. ^-^
Trông chị hắn thật xinh đẹp hay là cứ làm cô dâu thì đều xinh đẹp như thế nhỉ?
Ba mẹ hắn đã không còn, nên người nắm tay chị gái hắn tiến đến lễ đường là ba chồng chị ấy, nhìn anh rể cũng đẹp trai đấy. Âyyyy, đừng nghĩ tôi xấu thế chứ, chỉ là khen một câu thôi mà.
Tôi chợt nghĩ đến một ngày khi tôi và hắn cưới nhau (+_+) thì ai sẽ nắm tay tôi dắt đến lễ đường, tôi và hắn đều là trẻ mồ côi. Chắc là mẹ tôi rồi.
Mà thôi nghĩ đến ngày đó chi, ngày đó còn xa lắm.
Điệu nhạc cưới vang lên quen thuộc và vui vẻ, giữa lúc đó tôi thấy cái cô công tố viên đang đứng chễm chệ canh cửa với một cô gái khác.
-Chuột nhắt lại xuất hiện, ngày này cũng không để người ta bình yên nổi sao?
Mà quả thực cô ấy cứ phải cố tìm ra bằng chứng làm gì, có cần khổ sở thế không, mặc dù đúng là hắn vẫn đang trong thời gian bị giám sát nhưng cũng đâu cần đích thân một công tố viên danh giá phải đi làm việc đó chứ?
Lễ cưới không tổ chức vào buổi sáng mà khoảng chiều tối mới tổ chức, thật đặc biệt, chắc còn chọn giờ đẹp nữa.
Kết thúc lễ cưới thì tôi và hắn ra ngoài đường đi dạo buổi đêm.
Thật lãng mạn phết đấy.
Tuy là đi dạo với nhau lấy không khí lãng mạn nhưng thực sự lãng mạn sao nổi khi cứ có một người đi theo không chịu dứt. Thật là hỏng không khí quá.
-Phiền thật. Tôi và cô cắt đuôi cô ta nhé.
-Thế nào?
-Giả bộ hôn nhau, cô ta chẳng vô duyên đến nỗi trơ mắt ra nhìn.
-Nhưng mà hôn giả chứ gì?
-Khi cô ta vừa quay đi thì tôi và cô sẽ chạy nhanh nhất có thể để cắt đuôi cô ta. OK?
-OK.
Thế là hắn ta ép tôi vô một bức tường gần đó và dùng hai tay chắn tầm nhìn của cô công tố viên kia. Rồi hắn cúi xuống mặt tôi.
Tôi hơi ló đầu ra nhìn thì thấy cô ấy quay đi thật.
Tôi khẽ thì thầm.
-Chạy thôi.
Và hắn nắm lấy tay tôi, cả hai chạy như điên giống như đang bỏ trốn gia đình vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...