-Có chuyện gì mà kéo tao vô phòng thế này?
-Đừng nhiều chuyện, ngoan ngoăn lŕm theo lời tao đi không thiệt thòi gì đâu mà lo.
-Nhưng có chuyện gì mới được?
-Chuẩn bị đưa mày đến một nơi.
-Đi đâu?
-Lát nữa thì biết, sao hỏi lắm thế?
Sao hôm nay con này điên thế nhỉ? Mập mà mập mờ chẳng ra sao? Rút cuộc đang có mưu đồ gì đây? Đừng có nói là có hắn xen vô. Nếu có hắn thì tuyệt đối tôi sẽ không nghe theo.
-Chuẩn bị đồ trước đã.
Bảo Chi lật lật từng bộ đồ và coi, vẻ rất tỉ mỉ kĩ lưỡng, lại còn đích thân chọn đồ cho tôi nữa, không phải chuyện đùa đâu.
Tò mò quá nhỉ.
-Phải chọn bộ nào cho dễ cởi nhất.
-Cái gì??? O_O O_o O_o O_o ???
-Váy liền thì rất phức tạp, tốt nhất là áo sơ mi và váy ngắn, vừa nhẹ nhàng vừa nhanh gọn.
-Này, mày đang có ý đồ gì đấy, cái gì mà dễ cởi?
-Mày hãy đi chứng minh với hắn đi.
-Cái gì??? O_O O_o O_o O_o ???
Nhỏ đó vừa kêu tôi đi đâu?
Đi chứng minh với hắn, chứng minh với hắn sao? Có lầm không đấy?
Kêu tao đi bán mình cho kẻ đó chỉ vì cái thứ tình yêu vớ vẩn ngẩn ngơ chẳng ra sao này ư? Kêu tôi làm việc đó lúc này sao? Với hắn?
Không, không bao giờ. Nghĩ sao mà tôi lại có thể làm thế?
Con nhỏ này bị tẩu hoả nhập ma rồi, học nhiều quá nên khùng luôn rồi.
Thật đáng sợ, học nhiều cũng khiến người ta điên lên như thế này sao? Thật may là tôi không có chăm chỉ học hành cho lắm.
-Áo sơ mi trắng và váy sáng màu ngang đầu gối, rất tiểu thư, rất hợp với mày. Mặc vô đi.
-Nè, mày có lẽ bệnh vì học quá sức rồi, nên đi nghỉ ngơi đi.
-Nghỉ ngơi cái đầu mày, đừng lằng nhằng, mặc vô đi.
Rồi con nhỏ lôi tôi vô phòng tắm và khoá cửa phòng lại. Gì thế?
-Mày làm cái khỉ gì thế hả? Mở cửa ra mau, đây là nhà tao mà mày làm càn thế hả?
-Thay xong thì ra.
-Mày điên à.
-Lẹ lên.
Con nhỏ này điên thật rồi.
-Xong rồi.
-Có mặc không đó?
-Rồi.
Bắt buộc tôi phải mặc vô nếu không với tính con nhỏ này sẽ không bao giờ cho tôi ra ngoài dù tôi có tông cửa, nó lại còn cao thủ hơn tôi, đấu với nó tôi chỉ có thua đầy mình. +_+
-Được rồi, giờ thì tới kiểu tóc, sexy một chút.
-Gì???
Nó học đâu ra cách nói mấy từ gớm ấy thế?
Tôi bị nó lôi tóc đến trước gương, đồ bạo lực.
-Buộc chéo thì sẽ rất hẫp dẫn đây.
Những lời như thế từ con nhỏ này mới thực sự thấy ói, vì nó chưa bao giờ nói thế.
Nó làm mọi thứ cho tôi mà tôi không kịp phản kháng hay thắc mắc gì, chỉ kèm với những hành động của nó là những câu nói hết sức kinh dị.
-OK, đã xong.
-Tao có thể được hỏi là tao đang được làm gì không?
-Thì tao nói rồi đó, muốn mày đi chứng minh với hắn.
-Mày điên sao, tao với hắn đã hết rồi, còn chứng minh chứng thực cái gì nữa.
-Mày hãy đi kéo hắn lại đi.
-Tại sao chứ, hắn giờ không…
-Thôi đi, mày đừng tự dối mình như thế, mày là người duy nhất hiểu mình đang thực sự nghĩ gì muốn gì. Tự mày không thấy là mày đang bị hắn làm ất hồn à? Đau khổ như thế thì hãy kéo hắn trở lại.
-Hắn ta đâu có thật lòng.
-Chỉ một mình mày thấy thế thôi.
-Chính hắn ta nói thế.
-Thì tất nhiên hắn sẽ nói thế, vì hắn không muốn mày cảm thấy hổ thẹn, hắn không muốn mày bị giới báo chí nêu khiếm khuyết, như vậy sẽ bất lợi cho việc thừa kế của mày, hắn đã không còn cao quý như trước nữa, lại còn bị họ hàng bỏ rơi, hắn thấy không còn xứng đáng với mày nên mới phải nghĩ cách đẩy mày ra. Tất cả đều là vì nghĩ ày. Đúng là một con ngốc, mới thế mà đã tin hắn rồi.
Nghĩ cho tôi, thật điên rồ, nghĩ cho tôi mà thế sao? Có dog nó tin.
-Một người yêu mày nhiều như hắn mà lại dễ dàng bỏ mày như thế sao? Thực ra hôm sinh nhật mày tất cả đều do hắn sắp đặt, bức tranh đó là hắn và mọi người vẽ, hắn rất thật lòng, chẳng tội gì một đại thiếu gia khi đó như hắn lại mất công tốn sức chỉ để lừa một con nhỏ như mày, trong khi mày đã nói rõ sẽ làm bồ hắn chỉ vì tiền.
Tôi không nói gì, thì ra là hắn làm sinh nhật cho tôi, hắn thật lòng với tôi, đó chính là lí do vì sao trước khi nói đá tôi hắn vẫn còn nhận tình cảm tôi dành cho hắn.
-Bây giờ mày hãy đến khách sạn hắn ở để chứng minh, có thể sẽ không đến nỗi bị làm thịt đâu nhưng tao vẫn phải phòng trường hợp hắn không kiềm chế được và mày cũng không làm chủ được bản thân.
-Sao mày nhiều kinh nghiệm thế hả? Lại còn…mày đang yêu hả?
-Cái gì? Yêu…tao mà yêu, không…tao không có…
Sao con nhỏ tự nhiên bối rối thế nhỉ? Không lẽ bị nói trúng tim đen?
-Khai ra mau là ai?
-Vớ vẩn, chuyện của mày cứ lo cho xong đi rồi tính tiếp chuyện khác.
Bảo Chi đẩy tôi ra khỏi phòng. Tôi chần chừ.
-Có nhất thiết phải chứng minh không, chỉ cần nói rõ là được rồi.
-Cần chứ sao không?
-Sao bây giờ mày thông thoáng thế hả? Lỡ tao bị dính thì sao?
-Lo xa, đi mau đi.
Tôi cắn rứt bước ra khỏi nhà để đến khách sạn hắn đang ở.
Thật là run, lại như lần trước, nhưng lần này khác trước nhiều.
Trước khi tôi đi nhỏ Bảo Chi còn nhấn mạnh nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng về nhà, lại còn doạ tôi nữa đấy, nhà tôi chứ nhà nó đâu mà lớn tiếng.
Đứng trước cửa phòng hắn, tôi lại e dè không dám gõ cửa. Sợ quá, có nên làm thế
này không, tôi vẫn còn trẻ.
Cộc cộc cộc…
Lúc nào hành động của tôi cũng ngược lại với suy nghĩ.
Không thấy hắn mở cửa hay đáp lại.
Ớ…cửa phòng không khoá.
Tôi bước vô trong, trong phòng cũng không có ai hết, hắn đi đâu ta?
Có nên gọi cho hắn không? Mà gọi chắc gì hắn đã nghe máy.
Tôi lấy máy gọi cho hắn “người đàn ông của cô”.
Lúc nào hành động của tôi cũng ngược lại với suy nghĩ.
Có tiếng chuông điện thoại của ai trong phòng reo lên. Của ai ta?
Tôi đi đến nơi phát ra tiếng chuông. Điện thoại hắn, có người gọi đến. Là ai gọi đến cho hắn chứ? Ah, là tôi. Thế mà không nghĩ ra. +_+
Tôi sững sờ với dòng chữ trên màn hình phone của hắn.
Không phải my girl, không phải my woman, cũng không phải my lady, càng không phải my wife mà là…rất thuần Việt và cũng rất simple “Bao An’s calling”.
Vâng, là Bảo An. Chỉ đơn giản là tên tôi, cái tên mà tôi chỉ một lần duy nhất được nghe thấy từ hắn một cách ngọt ngào nhất là hôm sinh nhật. Chỉ đơn giản thế thôi nhưng nó lại khiến tôi thấy tin tưởng vào tình cảm của hắn.
Trời cũng đã sắp tối, tôi bắt đầu thấy thiếu tự tin.
Ngồi đợi hắn một lúc lâu thì chợt nghe thấy có tiếng bên ngoài.
Là hắn.
Tôi đứng nép sau cánh cửa đợi hắn vô phòng.
Cánh cửa vừa mở ra và hắn vừa bước vô trong thì tôi đã ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
Lại chủ động. +_+
Mặt tôi dày thật mà, bị hắn mắng đến thế mà vẫn còn mò đến chủ động. Có ai như tôi không?
Trên đời này có một kẻ duy nhất da mặt dày hơn tôi nhưng có lẽ lại không bê bối như tôi vì ít nhất người đó cũng đã biết kiềm chế khá nhiều lần. Hắn còn hơn cả tôi.
Thực ra theo các số liệu tìm hiểu được của các nhà khoa học thì lòng ham muốn của con gái cao hơn khá nhiều so với con trai, chỉ là sự kiềm chế của con trai kém hơn và cũng một phần là vì tự trọng của mình mà con gái ít bị hiểu lầm hơn về mấy vụ ham muốn này nọ. Nhưng đến lúc cần thiết thì…#_#
Hắn nắm lấy tay tôi gỡ ra khỏi người hắn và quay lại nhìn tôi.
-Cô đến đây chi?
-Tôi…
-Sao tự tiện vô phòng tôi hả?
-Tôi thấy cửa phòng không khoá.
Trời ơi, lúc nào rồi mà tôi còn nói như thế, ngây thơ dễ sợ.
-Tôi…sẽ chứng minh.
-Chứng minh gì?
-Điều anh muốn tôi chứng minh.
-Cô về đi.
Hơ…+_+
Thật khủng khiếp!
Bảo Chi ơi, mày hại tao rồi, chuẩn bị kĩ càng thế này làm gì?
TT___________TT
*
* *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...