Tôi ngồi bần thần trong phòng, mất hồn, mà thực chất hồn của tôi đang ở bên cạnh hắn, vì kẻ con người hèn nhát này không dám dẫn xác đến gặp hắn, thấy tội lỗi đầy mình, thấy xấu hổ với bản thân, thật đáng ghét. Tôi…T___________T
-Mày có nói gì với hắn không?
Bảo Chi hé cửa bước vô phòng tôi.
Lòng tôi đang rối tung đây, nhỏ này có gỡ nổi không?
-Hắn chỉ quỳ ở trước linh vị, tao không có đến gần hắn.
-Sao không?
-Tao đã hại ba mẹ và ông hắn, chính là tao.
Tôi lại bật khóc như một đứa trẻ hôm tang lễ ba mẹ tôi.
Tôi yêu hắn thật rồi.
-Sao mày lại hại chứ?
-Chính tao đã rủa ba mẹ hắn chết, thế mà tao không ngờ ông hắn cũng chết luôn, tao không có cố ý.
-Biết rồi, có thế thôi mà, đúng là con ngốc. Vài hôm nữa rồi mày hãy đến gặp hắn để an ủi, những lúc thế này hắn rất cần có mày bên cạnh.
Rồi nhỏ Bảo Chi ôm lấy tôi.
Thấy trong lòng thật trống vắng.
Mấy hôm nữa tôi sẽ gặp hắn, tôi sẽ nói tôi cần hắn cũng như hắn cần tôi, tôi muốn ở bên cạnh hắn vượt qua những khó khăn tiếp theo, tôi sẽ nói tôi yêu hắn. Liệu có phải đúng lúc không? Làm thế chắc có lẽ sẽ khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn. Mong là thế.
……………
Đã ba ngày rồi hắn vẫn không đến trường, tôi gọi hắn cũng không nghe.
Cả trường lúc nào cũng chỉ nói về hắn. Một lũ sâu bọ đục khoét nỗi đau người khác để mua vui, một lũ đáng ghét. >”<
Không biết bây giờ hắn thế nào? Tâm trạng hắn đã khá hơn chưa?
Tôi muốn được gặp hắn, được nhìn thấy nụ cười đáng ghét đầy ức chế cùng những lời nói khó nghe hoặc đầy kích thích từ hắn, chỉ có như thế tôi mới biết hắn đã trở lại là hắn của trước kia hay chưa.
Tôi…nhớ hắn rất nhiều. *_____*
Tôi muốn đến khách sạn nơi hắn đang ở để gặp hắn, để nói ra tất cả những gì mà mình nghĩ thế nhưng tôi lại không đủ dũng khí.
Và rồi chỉ chờ một câu nói từ Bảo Chi tôi đã phóng như điên đến khách sạn đó.
Đứng trước cửa phòng hắn, tim tôi đập rất nhanh, vừa vì mệt vừa vì hồi hộp, gặp hắn rồi tôi sẽ nói gì với hắn, nói những lời thật lòng để hắn yên lòng hay nói những lời khó nghe để hắn thấy tâm trạng khá hơn.
Tôi lấy hết sức gõ cửa phòng, liệu hắn có ở trong phòng?
Cảnh cửa mở ra, một hình ảnh thân thuộc mà mới mấy ngày không gặp tôi đã thấy nhớ kinh khủng, một gương mặt hốc hác và tiều tuỵ rất nhiều nhưng vẫn đầy vẻ hấp dẫn, người ta nói khi yếu đuối con trai trở nên hấp dẫn vô cùng.
Không hiểu sao tôi quên hết những điều mình nghĩ là sẽ nói. Chỉ đứng nhìn hắn.
-Cô…
Tình cảm bị kiềm chế bung ra thành hành động.
Một hành động hắn luôn chờ đợi.
Tôi níu lấy cổ và hôn hắn, điều duy nhất mà tôi có thể làm cho hắn lúc này là chủ động hôn hắn như hắn vẫn mong muốn.
Hôn ngay trước cửa. Tôi thực sự không nghĩ mới có mấy ngày mà da mặt mình lại dày nhanh đến như thế.
Nhưng rất nhanh sau đó từ ngoài cửa chúng tôi tiến vô trong phòng và hôn nhau trên ghế. +_+
Chính tôi đã bắt đầu nụ hôn này theo một cách mà tôi nghĩ là sẽ không bao giờ tôi hôn như thế, nhưng giờ có lẽ chính tôi là người không thể dừng nụ hôn đó lại được.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn được hôn tôi theo đúng nghĩa (trừ cái buổi ở biệt thự của hắn ra, hắn không có nhớ) nên hắn cũng có vẻ không muốn kết thúc.
Có lẽ sẽ không thể còn là một nụ hôn đơn thuần mất, tự nhiên người tôi nóng lên, nếu giờ hắn có muốn tiến xa hơn thì chắc tôi cũng sẽ không ngần ngại gì mà đồng ý ngay mất, đây là khách sạn, thật là phù hợp. +_+
Hắn đẩy ra tôi ra. O_O ???
Thực sự tôi rất bất ngờ, một người luôn nói thích tôi, yêu tôi, muốn có được trái tim và con người tôi, một người luôn muốn tôi chủ động làm thế này thế mà lại là người chủ động chấm dứt nụ hôn mà tôi không nghĩ là có thể giữ nguyên cho nó là một nụ hôn bình thường.
Thực sự hắn làm tôi rất bất ngờ.
Có lẽ cũng bởi hoàn cảnh của hắn lúc này không cho phép hắn làm thế, dù nào thì ba mẹ tôi và ba mẹ hắn cũng đều mới mất, không nên như thế.
Đánh chết những suy nghĩ bậy bạ. Tôi thật điên rồ thật mà.
-Cô đến đây làm gì?
Hơ…sao hắn lại lạnh lùng đến thế, lẽ ra câu đầu tiên hắn phải hỏi là tại sao tôi lại làm thế, có phải đã yêu hắn rồi không, sao lại hỏi câu đó với một giọng điệu như thế?
-Tôi…
-Yêu tôi rồi hả?
Tôi bỗng thấy khó xử.
-Thật ngây thơ mà.
Cái nụ cười của hắn…không ức chế, chỉ thấy cực kì khó chịu.
Da mặt tôi bắt đầu lạnh dần, toàn thân cũng lạnh toát, nóng cái nỗi gì??? >”<
-Thế mà cô cũng bị lừa rồi sao?
-Anh nói vậy là ý gì?
-Từ trước tới giờ tôi chưa từng yêu cô, cô chỉ là thay thế cho chị cô thôi. Cô nghĩ sao mà tôi lại quên chị cô dễ như thế để yêu một kẻ mặt dày mà đê tiện như cô…
Bộp!
Chỉ cần nghe đến thế thôi cùng điệu cười của hắn tôi đã muốn tát hắn rồi, hắn nói tôi mặt dày thì tôi còn có thể chấp nhận được vì tôi quen rồi, nhưng…đê tiện, hắn dám nói tôi đê tiện.
Hắn quay lại nhìn tôi.
-Tôi ghét cô, đừng có yêu tôi.
Hắn…hắn là tên khốn.
-Mục đích của cô là tiền sao? Giờ cô đã giàu có, còn tôi thì chỉ là một kẻ sống dựa vào chị gái, chẳng còn tiền cho cô nữa rồi, thẻ Bạch Kim à…
Hắn lấy trong ví ra một đống thẻ Bạch Kim và đổ xuống sàn.
-Giờ chỉ là một đống phế thải, tôi không còn gì cả, cô vẫn yêu tôi à? Đồ ngốc. Hãy đi mà yêu thằng nào yêu cô thật lòng ấy. Với tôi cô cũng chỉ là kẻ thay thế cho Mai An mà thôi, không bao giờ cô có thể thế chỗ Mai An trong lòng tôi.
-Anh…đã nói…
Tôi thấy mũi mình bắt đầu cay nồng lên.
-Cô vẫn muốn tiếp tục à? Vậy thì hãy chứng mình đi.
Rồi hắn lại như ngày đầu vác tôi và lẳng lên…giường.
Hắn nhìn tôi và cởi từng cúc áo của mình.
Tôi nằm trơ ra nhìn hắn cởi áo, cởi xong áo hắn sẽ…
-Tôi muốn có được con người cô…
Những lời đó hôm nay nghe thật buồn nôn và bức bối.
Tôi liền bật dậy và chạy ra khỏi phòng.
Hắn là một kẻ khốn kiếp, hắn dám đối xử với tôi như thế.
Thật là tiếc trước khi đi không giáng cho hắn một phát tát nữa cho cân xứng, không còn kịp, nếu chạy không nhanh thì sẽ chết luôn chứ chẳng còn tát với chẳng đấm.
Cái gì thế này? Cái này là cái gì?
Nước mắt???
Thật điên rồ, sao tự nhiên từ đâu chui ra thế hả? Sao chưa cho phép mà đã tuôn ra hả? Đồ vô kỉ luật.
Nước mắt có gì hay ho lắm sao? Vừa mặn vừa đắng vừa chát, không uống giải khát được cũng chẳng thể giải sầu, thế chảy ra để làm gì? Tổn phí năng lượng. Yêu cầu mi hãy chảy ngược lại mau trước khi ta báo cảnh sát. Nhưng mà không có bộ luật nào của cấm nước mắt không được phép càn quấy làm ảnh hưởng người khác. Được rồi mi hãy đợi đấy, ta sẽ trừng trị mi đúng cách.
Nước mắt sao? Chẳng để làm gì sất.
Tôi ghét tất cả, ghét tất cả…>”<
……………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...