Tôi Thích Cô


Trong khi tôi mải xem xét đôi giày thì tôi không hề biết hắn đã đứng cạnh và nhìn tôi nãy giờ.
Câu nói và hai từ “Bảo An” lần đầu tiên được phát ra từ miệng của hắn không hiểu sao thấy thật ngọt ngào và trong giây lát đầu óc tôi quay cuồng nhè nhẹ như uống phải rượu vang Pháp.
Sao lúc này thấy hắn thật nhẹ nhàng và ấm áp, lúc này tôi chỉ chờ một nụ hôn từ hắn là tôi sẽ lập tức ngã vô lưới tình của hắn ngay.
Ôi không, tôi sao thế này? Hắn đang nói dối đấy, hắn là một kẻ lừa đảo mà chính xác là một kẻ lừa tình chuyên nghiệp. Trúng tà rồi, tôi trúng tà của hắn rồi.
Tỉnh lại đi, đừng có nhìn hắn như thế, hắn là Hoàng Nam, Trương Hoàng Nam, không phải là người để mày mê mẩn thế này, tỉnh lại mau.
But…I want to kiss him.
KHÔNG, KHÔNG THỂ ĐƯỢC, THÔI NGAY CÁI Ý NGHĨ VỚ VẨN ĐÓ ĐI. Mày sẽ bị hắn lừa cho ko còn đường thoát.
Hắn đã không làm gì tôi. Tất nhiên rồi,
nghĩ sao mà hắn lại hôn tôi trước mặt bao nhiêu người lại còn có trẻ con thế này để rồi lại bị cười cho là đến một cô gái cũng không dám hôn? Nghĩ sao chứ?
Lần đầu tiên tôi có ý nghĩ sẽ chủ động hôn hắn thế này, nhưng tôi lại không thể, vì cả bản thân và vì cả danh dự, mà danh dự thì cũng là vì bản thân, nói chung là vì bản thân mà tôi không thể làm thế.
Chắc là bị trúng tà thật rồi, chắc vì lần đầu tiên thấy hắn dịu dàng như thế nên tôi hơi chới với, chắc là thế rồi, chỉ có thế thôi, chứ nghĩ sao mà tôi lại thế, tôi thích hắn chắc, tất nhiên là không rồi.
-Cô sao thế hả?
Hắn thì thầm.
Đúng là điên, nghĩ sao mà lúc nãy tôi định hôn hắn chứ? Lại ngu rồi.
Tôi trở lại với sắc mặt thân thiết thường ngày của mình. Tôi cười tươi cảm kích.
-Cảm ơn anh. (Tên khốn ^_^ ).
-Chị Bảo An…
Một em nhỏ níu tay tôi, vẻ mặt thật ngây thơ, có thể nói là đối ngược hoàn toàn với cải bản mặt của hắn, đồ mặt quỷ.
-Sao em?
-Tụi em cũng có quà tặng chị.
-Thế hả? ^_^
Rồi em ấy kéo tay tôi và…cả tay hắn đi. Hắn là cái thá gì mà được đi nhận quà với tôi nhỉ? Vô lí, thật vô lí hết sức.
Em nhỏ tên Nhi đó đưa tôi đến phòng mỹ thuật.
Tôi thẫn thờ với món quà của các em ấy.
Một bức tranh to đùng vẽ trên tường, là tôi và…
-Tụi em vẽ tranh chị Bảo An và bạn trai chị. ^_^
Nụ cười đáng yêu trong sáng quá, nhưng sao lòng tôi thấy đen tối mù mịt thế này?
Sao lại là chị với tên đó chứ, các em nhầm to rồi, hắn ta không xứng đứng trong bức tranh đó để nắm tay chị đâu, hắn ta không đủ tư cách, không bao giờ đủ tư cách!!!
Chắc tôi không biết lúc này tôi rất giống trong tranh vì…tôi và hắn đang nắm tay nhau. Tôi điên sao còn để yên hả?
Tôi định giựt tay mình ra (giựt luôn chứ không thèm rút), hắn cứ mặt dày nắm lấy tay tôi và nhìn tôi với ý “cô không thấy bọn trẻ đang nhìn chúng ta à”. Tôi cũng nhìn đáp lại “thế anh thích là người trong tranh lắm hả?”. Hắn lại đáp “tất nhiên là thích rồi”. Hết nói nữa.
-Cảm ơn các em nhé, chị rất vui, các em vẽ đẹp lắm, nhất là anh ấy. ^_^ (Cái bản mặt anh ấy méo xẹo và nhìn thật khó coi ^o^).
Hắn hơi lườm tôi, chắc hắn cũng nhận ra được vẻ đẹp như tranh của mình.
Tôi nhìn thấy mẹ đang nhìn tôi và cười như là mẹ đã an tâm về tôi rồi, nó giống nụ cười khi mẹ giao con gái mình cho người con trai sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng mẹ ơi, con xin lỗi, giữa chúng con làm gì có cái gọi là tình yêu đâu mà hạnh phúc ạ.
Một ngày thật ý nghĩa và vui vẻ, sẽ còn vui vẻ và ý nghĩa hơn nếu như không có sự xuất hiện của kẻ ko mời mà đến như hắn.
Chiều đến, tôi dằn mặt nhỏ Bảo Chi hỏi tội.
-Mày nói với hắn ngày sinh nhật và nơi này đúng không, còn bức tranh nữa, cũng là mày đạo diễn hả, sao tụi nhỏ biết hắn chứ?

-Xin lỗi mày nhé.
Con nhỏ bỏ chạy, thật là đáng ghét, dám bắt tay với người ngoài chơi tôi. Các người được lắm.
-Bộ làm thế cô ko vui và hết giận à?
Hắn từ đâu xuất hiện, mọi người đi đâu hết rồi? Lại gì nữa đây? Thật quá đáng à. >_<
Tôi không nói gì, lại cho hắn độc thoại
nội tâm.
-Không thích món quà tôi tặng sao? Tôi thấy cô có vẻ thích thú khi nhìn thấy nó lắm mà.
Im lặng.
-Lúc đó rất muốn được hôn cô nhưng vì có trẻ con nên…
-Người như anh hôn nhau trong thư viện còn được cơ mà, trước mặt trẻ con thì đã là gì?
Hơ…tôi nghĩ là mình đang độc thoại chứ? +_+
Nụ cười gây ức chế. Đáng chết.
-Cô vẫn còn nhớ hôm đó hả?
Bắt đầu im lặng trở lại.
-Bây giờ tôi hôn lại cô được chứ?
Sao lúc nào hắn cũng xin phép trước khi hôn thế nhỉ?
-Đây vẫn còn là nhà tôi, nhiều trẻ con lắm đó.
Tôi quay đi, lập tức bị hắn quay người lại. Tự nhiên thấy khó xử là sao?
Thế mà tôi vẫn nhắm mắt và chờ đợi, chắc lần này cũng lại thế thôi. Xìiiiiiiii!
Lâu quá không thấy có gì cả tôi mở mắt ra. Opss!
Môi tôi và môi hắn đã chạm nhau.
Tôi lập tức đẩy hắn ra trước khi chính tôi sẽ là người tiếp tục nụ hôn đó.
-Hãy đợi tôi đi.
Lần này hắn bị sao thế nhỉ? Không phải là không kiềm chế nổi nữa chứ? Vớ vẩn, một suy nghĩ vớ vẩn vô cùng vớ vẩn.
Tôi quay ra cửa…
-Sorry, không thấy gì cả, không nghe thấy gì cả. ^-^
Ôi, cái cổ của tôi!!! T______T
……………
-Tối rồi anh còn đưa tôi đi đâu hả?
-Không phải tôi nói rồi sao, với con dâu nhà họ Trương không có khái niệm ban
đêm thì nghỉ ngơi.
-Lại đến casino hả?
-Không, tôi sẽ không bao giờ đưa cô đến đó nữa.
-Tại sao?
-Tôi sợ cô giận lắm.
-Gì? O_O

-Vì cô giận mà tốn mất cả đống tiền chỉ để mua một đôi giày cao gót vớ vẩn làm quà sinh nhật.
-Ai bắt anh mua chi? (Hoá ra lại tiếc tiền =_=).
-Ko muốn cô giận nữa phải thế thôi.
Cảm kích quá! Chảy cả nước miếng luôn rồi.
-Giờ đi đâu?
-Về nhà.
-Tôi cũng có nhà.
-Mới có mấy ngày mà cô không còn dám qua đêm với tôi nữa à?
-Qua đêm gì chứ, chỉ là ngủ chung trên cùng một chiếc giường thôi.
-OK, sao cũng được. Mà cô yên tâm, hôm nay không giống như bình thường.
-Sao không giống?
-Vì hôm nay là về nhà ba mẹ tôi.
-Sao? O_O
Đưa tôi về nhà ba mẹ hắn, không lẽ muốn lấy tôi thật?
Đúng như hắn nói, mới có mấy ngày mà quyết tâm của tôi đi đâu hết trơn, có về nhà hắn thôi mà, sợ cái gì, xã hội đen cũng không đến nỗi con dâu thấy không hài lòng mà giết luôn.
Nào, nhà ba mẹ anh thẳng tiến.
Một villa cỡ bự, đúng như tôi tưởng tượng, phải thế này mới xứng tầm với gia đình danh giá nhà hắn.
Tôi và hắn bước vô khuôn viên ngôi biệt thự, đẹp, tuyệt, nhất là khi nhìn khung cảnh vào buổi chiều tối thế này.
Tôi đang đứng trước cánh cửa nhà hắn, cánh cửa nhà họ Trương vĩ đại. Khi cánh cửa này mở ra…?
Một cô gúp việc mặc toàn đồ đen, đeo mắt kiếng đen mở cửa, tôi bước vô chưa kịp nhìn gì thì…ackk! Một con dao vừa đi xoẹt ngang má tôi và găm vô cánh cửa. Tôi quay lại nhìn, cánh cửa mặt ngoài thì nhẵn nhụi bóng loáng, mặt trong thì… toàn vết dao găm.
Ôi muốn xỉu!
Mẹ hắn có lẽ chính là chủ nhân của những vết găm đó và cũng là ngừơi vừa doạ tôi chết khiếp đang bước từng bậc thang xuống, vẫn là một màu đen quen thuộc, một người phụ nữ đẹp và đầy bí hiểm với nụ cười nửa miệng.
Tất cả những người trong ngôi nhà đều rất đáng sợ, kể cả giúp việc, ông nội hắn thì…đã lớn tuổi nhưng vẫn thấy ghê, ba hắn thì nhìn thấy ớn, chị gái hắn thì…còn sát thủ hơn cả mẹ hắn. Ôi, gia đình gì thế này?
Cả căn nhà toả mùi thuốc lá hắc ám, hút thuốc là có hại cho sức khoẻ!!!
Ngoài hắn ra, tất cả những người trong gia đình hắn đều…kinh hồn phát tía.
Nhưng sự thật thì…
Khi cánh cửa mở ra trước mắt tôi là một cô giúp viêc với bộ trang phục hết sức đáng yêu.
Shock! =_=
-Cậu chủ đã về.
-Đi gọi tất cả mọi người đến phòng khách cho tôi.
-Vâng ạ.
Kiến trúc bên trong thì tươi sáng và sắc nét vô cùng, không có một điểm ǵ của sự hắc ám.
Shock lần hai. =_=
Những người trong gia đình hắn : một người ông đáng kinh với nụ cười thân thiện, một người ba trông nghiêm nghị nhưng vẫn vô hại, đặc biệt sát thủ mẹ lại rất đẹp và quý phái kiểu phương Tây có vẻ như còn chưa từng cầm qua con dao để gọt hoa quả, chị gái thì xinh đẹp và dễ gần. Trời ơi!
Shock lần ba. =_=

Có thật họ là dân xã hội đen không vậy?
Khi nhìn thấy tôi, tất cả mọi người trong gia đình hắn đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên sững sờ. Có gì sao? Tôi xinh đến vậy hả?
-Bạn gái Nam? – Mẹ hắn xuất chiêu trước.
Rất may, phong cách nói rất ngang tàn.
-Vâng.
Tôi nhi nhí trong cổ họng.
-Trông có vẻ hiền nhỉ? – Chị hắn tiếp tay.
Hiền??? Câu nói mà tôi có thể nói là…ngu nhất mọi thời đại. Hơi khiếm nhã, nhưng tôi chỉ nghĩ thôi mà.
Hắn cũng nghĩ như tôi thì phải.
-Hiền lắm ạ. Nghĩ sao mà một cô gái có thể khiến em nhún nhường lại hiền chị?
-Lợi hại vậy đó hả? Cứ tự nhiên đi, chắc em bị ảnh hưởng bởi thân thế gia đình chị hả?
-Vâng ạ.
-Có yêu Nam không? – Mẹ hắn lại hỏi, lạnh dữ.
-Mẹ, con lại để ột…
-Để yên, mẹ đâu hỏi con.
Ah, chết rồi!
-Con…có ạ.
Mặt tôi tự nhiên đỏ bừng lên, và tôi cúi gằm mặt xuống. Có cảm giác như hắn đang cố nhìn coi ai đang có phản ứng đó.
Nếu nói lúc này tôi đang giả bộ thì… hình như không thật lắm, chẳng ai có thể giả bộ để mặt đỏ lên một cách tự nhiên như thế. Chết thật rồi!
-Con xin lỗi mọi người một lát, con có chuyện cần nói với cô ấy.
-Đợi chút, mẹ hỏi con tên gì?
-Dạ, con là Hoàng Bảo An ạ.
Lại là ánh mắt sững sờ khi nãy. Sao thế nhỉ?
Hắn đưa tôi lên phòng hắn, vẻ mặt tò mò về “tôi của khi nãy”.
-Tôi không nghĩ là vẻ mặt đỏ lên rồi bối rối rất hấp dẫn đó của cô là giả bộ đâu.
Tôi cũng nghĩ thế. Mà cái gì???
-Tôi…tôi giả bộ giỏi mà.
-Có thật là cô không hề thích tôi?
-Không, tôi đến với anh chỉ vì…
-Biết rồi, khỏi nói nhiều, thế mà làm tôi mừng hụt.
-Anh thấy tiếc hả?
-Bộ điên sao không tiếc, người mình thích tỏ vẻ cũng thích mình nhưng thực sự chỉ là giả bộ, không tiếc sao được?
Ừ, rút cuộc thì vẫn chỉ là thích tôi, mà thích và yêu thì khác nhau quá nhiều, thích thì vẫn chưa đủ để có thể tiến tới hôn nhân.
-Tôi muốn về.
-Điên hả? Giờ này cô còn đổ đốn ra thế à?
-Anh cũng nói thật đi, anh thích tôi thật không?
-Tôi thích cô, tôi thích cô, tôi còn phải nói đến bao giờ nữa, sao nói nghe nhiều thấy chán hả?
Tin được không nhỉ? Dạo này tôi sao thế nhỉ? Kế hoạch giăng bẫy hắn đi đâu hết cả rồi, quyết tâm lừa tình hắn chết ở đâu hết rồi hả? Sao dạo này toàn để hắn làm rung rinh thế chứ? Hắn đúng là hồ ly tinh, cáo chín đuôi mà, dám giở trò quyến rũ tôi hả?
Mục đích của tôi là tiền và lừa tình, kế hoạch cùng hắn yêu nhau và sống vui vẻ dù có khả quan cũng loại bỏ.
Thực thi kế hoạch.
-Tôi hết giận rồi, vì thế…hãy trả thẻ tôi.
-Thẻ gì?

Tên này…>”<
-Thẻ anh cho tôi ấy.
-Tôi cho hồi nào?
Anh thích chết hả? >”<
-Mấy cái thẻ Bạch Kim đó.
-À, tôi tưởng là cô đã trả lại tôi rồi, nói là không cần cơ mà.
Con gái nói không mà anh tin là không thật hả?
-Hôm đó tại ai hả?
-Mà nè, hôm đó…cô tức tôi mang cô ra làm đồ chơi với một tên khác hả? Cô sợ?
-Bộ điên sao không sợ (Giọng điệu thường ngày của hắn)? Lỡ khi đó anh thua thì sao hả?
Ơ, tôi vừa nói gì thế? Giống như đang trách người yêu vậy. +_+ #_# =_=
Lại nụ cười gây ức chế, bộ hết cách cười rồi hả?
-Không bao giờ có chuyện tôi thua, vì phần thưởng là ai nào, dù có thiệt mạng thì tôi cũng không để cô gái của mình rơi vào tay thằng khác.
-TÔI KHÔNG PHẢI CÔ GÁI CỦA ANH! >”<
Câu nói của hắn còn ức chế hơn cả nụ cười rợn tóc gáy của hắn nữa.
-Tôi đã nói rồi, những lúc cô bối rối hay tức giận thật rất hấp dẫn.
-Anh có tin tôi…
-Cô sao?
-Tôi…ko bao giờ hôn anh không hả?
-OK, tôi sai, tôi biết lỗi rồi, cô đừng có mang chuyện đó ra đùa.
Ô hô, hắn sợ. Chuyện lạ có thật.
……………
Bữa tối, không khí thật là căng thẳng, tất cả mọi người cứ nhìn tôi.
-Cả nhà thoải mái đi.
Hắn lên tiếng phá vỡ sự lạ thường của không khí lúc này.
-Là Bảo An hả?
-Dạ, vâng.
-Bác hỏi không phải nhưng gia cảnh con…
-Con là trẻ mồ côi ạ.
-Trẻ mồ côi?
-Một cô gái không có gì như thế lại khiến con không còn là mình nữa thì mẹ có hiểu cô ấy có ý nghĩa như thế nào với con không vậy? Vì thế, mẹ đừng hỏi những câu như thế nữa.
-Không sao đâu.
-Em không sao nhưng anh thì có sao đấy.
Ackk, cái cách xưng hô, thực sự là rất bức bối.
-Con có sao?
-Thì ít nhất con cũng thấy xấu hổ với bản thân chứ?
Đồ…>”<
-Nói vậy thôi, chứ con đã quyết định đưa An về đây thì ba mẹ nên hiểu là con đã chọn cô ấy.
-Ba mẹ sẽ không xen vào chuyện của con, nhưng mẹ nhắc con, đừng vì không thoát khỏi được quá khứ mà làm thế.
Hắn không nói gì nữa. Không thoát khỏi quá khứ mà làm thế? Là sao?
……………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui