Ngọc nhìn người cảnh sát đó bằng nửa con mắt…
Một thời gian sau đó người ta thấy ông cảnh sát này mặc đồng phục cảnh sát và quét rác ở mấy trại trẻ mồ côi…
Có lẽ Ngọc còn quá nhân từ.
.
Còn nó? …Trời vẫn mưa, nó vẫn đứng lặng thing ở cái khu ấy. Nước mưa xát vào chỗ bị thương khiến nó xót. Khẽ lấy tay xoa xoa. Bỗng, một cái áo được choàng vào người nó, một bàn tay to, rắn chắc ôm lấy bờ vai của nó từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.
-Xong rồi! Về thôi.
.
____________)o(___________
Căn biệt thự đó vẫn sáng đèn, vẫn rực rỡ, không gian rộng lớn ấy vẫn khiến người ta cảm thấy sợ, vẫn cái giọng nói trầm trầm ấy…
Bố Vũ nhẹ nhàng nâng cái gọng kính lên.
.
-Hôm nay mày lại phá hỏng chuyện của tao rồi!
Khuôn mặt bố cậu chẳng có biểu hiện giận giữ hay giằn vặt nhưng giọng nói của ông cũng đủ làm cho người khác nổi da gà. Còn Vũ, cậu không nói gì, dường như vẫn khoái cái vụ đó, cái vụ chính nó phá.
.
-Nếu không muốn kết hôn thì đi du học đi.
-Cái gì? Con không thích >”<
.
_____________)o(________
.
Nó về nhà, lao ngay vào nhà tắm, gội sạch đi những cái bụi bẩn còn sót lại của ngày hôm nay. Hàng có lẽ đến nơi rồi, anh Bảo lo chuyện này.
Khẽ thở dài, hình như nó đang nhớ ai đó.
-Daddy, chúng ta kết thúc rồi đúng không?
-Ừ, có lẽ vậy
.
Bữa ăn của gia đình nó hôm nay vui hơn thì phải. Bố không còn nhăn chán nữa, mẹ cười nhiều hơn thì phải, anh Bảo có thêm giờ gian đi cua gái nha…
Tối đó cũng là tối đầu tiên mà nó chính thức đặt chân vào phòng của Ngọc.
.
-Hôm nay đính hôn sao em không đi? Sao không nói cho bố mẹ biết?
.
Nó nhìn Ngọc, dường như có cái điều gì đó ngại ngại giữa hai chị em, đặc biệt lại trong vấn đề này…
.
-Chị nghĩ em nên đi hay sao?
Cô bé nhìn ra phía chậu cây cảnh rồi thở dài nói tiếp
.
-Cây đó, khi được uốn, người ngoài nhìn vào thì thật đẹp, thật thanh cao nhưng rồi nó sẽ lớn, sẽ cứng và lúc đó nó….sẽ gãy…
.
-Đó là vấn đề chính? _khuôn mặt của nó dãn ra đôi chút, hướng ánh mắt thương cảm nhìn về phía Ngọc.
.
-Không, đó chỉ là nguỵ biện. Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, hơ…
.
-Vậy?..
.
-Vì chị!
.
Hai người nhìn nhau, dường như cái mức nặng lượng toả ra lúc này có thể giết chết cả…..một con ruồi. Rồi nó khẽ cụp mắt xuống, đôi lông mi dài chạm nhau, khoé miệng cùng nhếch lên tạo thành nụ cười bán nguyệt. Nó đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
.
-Chị! _tiếng Ngọc gọi giật nó lại, lúc nào cũng là như thế =.=
.
-…………..
.
Nó quay lại nhưng không nói gì, dường như chờ đợi câu hỏi từ Ngọc, từ đứa em gái, từ bản sao của mình.
.
-Chị….sẽ dời bỏ Tuấn chứ?
-…………
-Một cuộc sống, một chuỗi sự việc diễn ra xoay quanh chúng ta đều có thể làm ta đau hoặc hạnh phúc. Không thể mãi nhận lấy mà không chịu buông đi…
-Vấn đề? _giọng nó lạnh hơn bao giờ hết, chính Ngọc cũng cảm nhận được sự nguy hiểm này, toàn thân của hai người cứng đờ cứ như đóng băng. Ngọc không nói gì.
-…………
-Ừ _Nó bước ra ngoài cửa, ừ, 1 tiếng ngắn, và không quên cái chớp mắt, cái mím môi thông thường
-CHị hứa rồi đấy nhé! Em sẽ làm cho cậu ấy hạnh phúc mà. Chị nhé.
-ừ…
-Chị đừng thất hứa nhé!
-ừ…
Ngọc cứ hét theo bóng nó, lúc nào cũng vậy, con bé này chỉ thích nói khi người ta đã bước đi. Nó thì ừ nhỏ, ừ theo từng nhịp chân xuống cầu thang…
_______________)o(____________
Vũ vùng vằng, thể hiện thái độ. Dường như ai cũng vậy, rất ương bướng, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất tình cảm. Và Vũ, một Bạch Dương như vậy đó.
-Con không đi. Nhất quyết không đi!
-Học không chịu học, kết hôn liên kết cũng không chịu làm, thế mày định mai sau quản lí cái tập đoàn này như thế nào hả? Hay định bảo tao mang nó đi từ thiện…
-Đó là chuyện của mai sau. Còn nếu bố thích nhét cái của nợ này vào đâu thì tuỳ, đây không có tiếc.
-Mày!……….*chat*
-Mình, mình, mình à….
Mẹ cậu chạy vào khi thấy hai bố con đang căng quá. Khuôn mặt ông tím lên vì tức giận, cánh tay vừa tát cậu cứng đờ lại rồi thả xõng xuống….ông ngất đi…Bỗng chốc người to lớn như Vũ lại trở thành bé nhỏ và tội đồ như thế…Để che dấu cảm xúc của mình cậu chỉ biết lớn tiếng.
-Hai người đừng diễn kịch nữa, con không đi đâu hết. Trừ phi đuổi con ra khỏi cái nhà này!
Quay lưng, đóng cánh cửa rầm một cái thật mạnh, cậu chạy, cố chạy thật nhanh lên căn phòng của nó từng làm, nơi mà cậu cảm thấy bình yên nhất. Tiếp tục đóng mạnh cánh cửa căn phòng, cậu tựa lưng vào nó, cậu phải che đi, cậu không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Thờ hồng hộc, mồ hôi túa ra thật nhiều. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ như thế. Thà bố cứ mắng cậu, cứ ch ửi cậu còn hơn là ngã xuống ghế, cần người đỡ như thế…
Vì trước giờ, trong thâm tâm của cậu, ông luôn là người mạnh mẽ nhất.
-Alo..
-…………..
-Alo. Gọi thì nói gì đi chứ
-…………..
-Alo. KHông nói là tôi cúp máy đó.
.
Nó hét vào điện thoại, cái tên Vũ khốn kiếp này, gọi mà không thèm nói làm cho nó lo lắng. Mà mỗi khi lo lắng lại tức giận..Nó nghe thấy tiếng thở hồng hộc của cậu..
Lúc sau, giọng Vũ lạc đi, nhỏ và mệt mỏi, cậu áp vào chiếc điện thoại.
.
-Anh đang làm đúng phải không?
-Chuyện gì?
-Nói là anh đúng được không?
-……………
-Nói đi, anh đúng phải không?
-……Ừ. Đúng, hãy chỉ làm những gì mình cảm thấy thích thôi nhé.
-…………….
Tiếng thở, một mớ cảm xúc được nhào nặn giữa hai người. Không ai nói gì nhưng đối phương cũng có thể cảm thấy tâm trạng của nhau…Như vậy..là ấm áp rồi.
Nó thả mình rơi tự du xuống giường, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại áp vào tai.
Lúc lâu sau thì Vũ nhẹ nhàng nói.
-Anh yêu em!
Câu nói khá nhẹ, khá nhỏ, khá ấm và nó bao trọng cảm xúc của một cậu thanh niên trạc tuổi 18, tuổi đẹp nhất của thời thanh niêm. Chưa bao giờ cậu yêu nó, chưa bao giờ cậu cần nó như lúc này…
Đôi môi hông đào khẽ cười, đôi mi dài khẽ chạm nhau, cười híp lên. Tim đập như trống đánh.
Bầu trời đên đẹp quá.
.
-Em cũng yêu anh!
____________________)o(_______________
Sáng trời đẹp, chiếc đồng hồ gõ liên hồi bên tai nhưng nó vẫn không dậy. Phải mãi đến lúc anh Bảo vào phòng.
-Đại tiểu thư, đậy được rồi đó. Hôm nay nhà mình đi leo núi mà
-Không thích >”<
-Bố mẹ xuống hết rồi, đợi mỗi cưng thôi đó, mau lên.
-Ứ đi đâu =.=”
-NĂM PHÚT BẮT ĐẦU TÌNH GIỜ!
-Aaaaaaaa
Dậy nè, ôm nè, kiss nè….nhưng………
-A, e không thể kiss hai được. Hai ra ngoài đi >”<
-Sao thế?
-Không được đâu. Hai đừng ham hố nữa =.= Tự tìm người kia ình đi.
-Ủa, anh tưởng đó là thói quen không sửa được?
-Không sửa được cũng phải sửa. Hai ra ngoài mau . GO Go GO.
-Ha ha ha ha :v
Anh Bảo cười sáng khoái, cái con bé này lại biết yêu rồi à, nhớ hồi nó còn bảo hôn hai mà, chả yêu thằng nào cơ =,= . Rồi bỗng nhiên anh đỏ mặt ngại ngùng…
-Oái, mình cũng bị yêu rồi =.= ……..Không thể được……Mình trong trắng >”<
Tình yêu bắt đầu đến với ngôi biệt thự đó.
Nhẹ nhàng, đơn giản nhưng nó thực sự là niềm hạnh phúc của mỗi người….
Bố đứng dưới nhà ngóng lên, cười cười
-Sao hôm nay Vy lâu thế? Cái chức dậy sớm nhất nhà phải nhường em út Ngọc rồi nha, ha ha.
-Nhà mình đông vui quá mình nhỉ? _Mẹ khoác tay bố như hồi mới yêu, cười hiền
-Ừ, có 3 con, vượt kế hoạch rồi, ha ha
-Em còn dự là 5 đứa cơ =.=
-À ừ, làm thành đội bóng hà hà..
Hai ông bà ngồi tám chuyện, 3 đứa con ở đằng sau mặt tối xầm lại. Rõ ràng là chúng lớn rồi mà, bố mẹ tế nhị chút nào =.=….chúng con cũng biết ngại đấy.
Cả nhà nó đi leo núi, và lúc nào cũng vậy, nó luôn là người dẫn đầu, cứ leo teo chạy lên trước rồi giục cả nhà đi mau, đi mau, như kiểu không đi thì khủng long ăn thịt ấy.
Không khí mát, tâm trạng tốt, có lẽ đây là liều thuốc giúp hạnh phúc và trẻ lâu, nhưng nó đâu có tồn tại mãi mãi, và nó cười nhiều quá cũng là cái tội……..
-CẨN THẬN!
Anh Bảo hét lên khi nhìn thấy nó giẫm lên phiến đá trơn đó. Người nó mất thăng bằng, nó bàng hoàng, giật mình đẩy người lên phía trước…nhưng đá trơn quá…nó ngã xuống….nó nhắm tịt mắt lại, k dám nhìn xung quanh…
Nó cảm thấy hình như mình đang lăn xuống dưới….
Nhưng một cảm giác rất lạ.
-Ơ, sao không đau nhỉ? Hay mình die rồi? _nó ngó ngó xung quanh nhưng k có ai
-Đè lên tôi tất nhiên cậu không đau rồi
Một giọng nói quen thuộc vang lên, nó giật mình nhìn xuống…Ờ thì, nó đang ngồi trên cậu…
-Sao, sao cậu lại ở dưới tôi?
.
-Não ngắn ít nếp nhăn hả? _Tuấn hét lên, vừa bị đau thể xác còn bị trà đạp về tâm hồn
.
-Hứ, tôi đạp cậu giờ đấy, muốn chết phải không?
-Trước khi cậu lết cái xác ra khỏi người tôi thì có lẽ tôi ẽ chết trước khi bị cậu giết.
-Hừ…
Nó đứng dậy, không quên kéo cậu dậy và……….đẩy ra phía sau =.=
Hai người chí choé một lúc rồi cuối cùng cũng được yên. Cả hai ngồi trên một tảng đá to. Tự dưng không khí ngượng ngùng lại len lỏi giữa hai người.
-Cậu không cần im lặng như thế, có gì thì cứ nói thẳng ra đi _Tuấn vào luôn vấn đè. Dường như cậu đã cảm thấy cái gì đó ở nó bất ổn
-Hôm qua là buổi đính hôn của Vũ… _Nó nhẹ nhàng nói nhưng ngay lập tức bị Tuấn chặn họng
-Và cũng là ngày tôi định dời khỏi cái đất nước Việt nam tối tăm này, ha ha. Nhưng mà ngày hôm qua làm sao?
-Tôi đã phá vỡ lễ đính hôn ấy…
-Và cậu cũng là người cản trở việc đi của tôi…
-Ừ, ha ha, mình đúng là kẻ lắm chuyện. Chả hiểu sao lúc đó tôi nghĩ phải giữ cả hai người ở bên…
-Tham!
-Ya. Không cần nói thế chứ? _Nó hét lên, cứ nói câu nào là bị Tuấn bắt bẻ câu đó, nó không phải đối của cậu.
-Ok. Continue!
-Hôm Vy qua đã suy nghĩ kĩ rồi, ba chúng ta….không thể hạnh phúc được….
-Có thể! _Tuấn nói rõ ràng rành mạch nhất có thể, khuôn mặt cậu chẳng có chút thay đổi nào nhưng trong từng câu nói lại khiến người ta phải đắn đo suy nghĩ.
Đó gọi là “Thâm” Vâng, bố ấy rất là thâm
-Hả? _nó giật mình tiếp tục suýt ngã
-Một đôi và một người bạn!
-Cái điều đó tôi cũng biết, tưởng cậu nghĩ ra cái gì to tát lắm cơ, hứ
-Cậu và Vũ…tôi sẽ ra đi!
Cái giọng nói ấy ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức nó ngồi sát và quan sát cậu thì mới có thể nghe thấy. Tim nó bỗng chốc đau. Dù gì thì cậu cũng đã nằm trong đó rồi, dù cậu không phải là người lấy mất trái tim nó nhưng riêng cậu cũng đủ làm trái tim nó phải chảy máu…
-Chúng ta kết thúc thôi! _nó gằn giọng, trong tim đang đau….nó biết cậu cũng đau, còn đau hơn cả nó rất nhiều…
-Không thể! Vì…….chúng ta chưa từng bắt đầu…
-ừ, hình như là vậy nhỉ….
-Nhưng để chia tay có ý nghĩa thì hôm nay, chỉ hôm nay thôi cậu phải là của tôi!
-Hả?
-Đi thôi. Go!
Tuấn kéo nó dậy rồi lôi đi…hai người chụp ảnh…hai người ăn kem….hai người cười và nói chuyện với nhau….hai người thân mật….
Ngọc đau, cô bé nhớ từng câu nó đã nói, rằng nó và Tuấn k còn gì, rằng nó sẽ từ bỏ….
Nước mặt rơi từ khoé mắt cô bé
-ĐÓ là lời nói dối sao chị?
…………………..
Vũ suy sụp, Vũ thất thần, Vũ điên đảo…chưa bao giờ cậu như vậy…chưa bao giờ cậu sợ và yếu đuối như lúc này… cậu ngồi trong một quán café và gọi điện cho nó.
.
Nó nói nó đang bận, nó nói không thể đến được….
.
Cậu tin điều đó…cậu chỉ biết gặm nhấm nỗi đau đó một mình…Nó sai rồi, nó nói cậu cứ làm việc cậu thích, nhưng nó sai rồi, nó sai rồi, vì chính bản thân cậu đã sai…
.
Cậu đã tin nó, đã đau một mình, đã hét lên và đập phá….trước khi nhìn thấy nó đi với Tuấn.
Cậu vẫn nhớ như in câu nói hôm qua của nó “Em cũng yêu anh”
.
Cậu tiếp tục đau, nỗi đau khác.
.
Cậu hận, cậu giận, cậu nổi nóng.
Bố cậu……………chết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...