Từng bước chân, từng bước chân nhẹ nhàng, và dứt khoát như lướt trên đường, đường bờ hồ. Không khí trong lành, trong lành đến mức khiến Ngọc thích thú.
Nhưng, đôi chân kia chợt dừng lại khi nhìn thấy 2 bóng người quen quen. ĐÚng, quen thật, quen đến cái mức làm cô bé đau kìa. Là TUấn, là nó, hai người đang nói chuyện gì mà ra tận đây thế này? Tại sao trông như cặp tình nhân thế kia?
Trong lòng dâng lên 1 nỗi đau nhưng Ngọc không dừng lại, có thể sẽ không hạnh phúc vì cố giành giật những thứ không thuộc về mình. Cô bé bước đi, dù những bước đi thật nặng trịch.
Nhưng cô khựng lại, khựng lại và dừng hẳn lại khi nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Và mở đầu là giọng ấm áp, nhẹ nhàng, chẳng ai khác ngoài Tuấn
-Thôi, cậu tha cho Trang đi, dù gì thì tớ cũng cho khuôn mặt cô ta như thế rồi.
“-Là cậu sao Tuấn, cậu đã làm như vậy sao. Một người như cậu cũng làm những việc đó ư?” _ Ngọc lặng lẽ, âm thầm và đau đớn. Nhưng trái với cô bé, nó tỏ ra hờ hững, thậm chí còn không trả lời Tuấn. Mãi đến lúc sau Tuấn hỏi thì nó mới nói.
-Cô ta có lẽ cũng hối hận.
-Cậu muốn tớ tha cho nhỏ đó? *nó nhăn mặt* Nhưng đâu có dễ. Hừ, ai bảo nó đụng vào tớ trước.
-…………..
-Nhớ ngày trước, ngày trước đó, tớ làm gì? Nó đã làm gì? Hừ, tha thứ sao? Nói nhẹ nhàng lắm nhưng mà khó, khó lắm cậu có hiểu không?
-Ừ, xin lỗi.
-Không phải lỗi của cậu nên đừng có xin lỗi. Tớ không thích nhận lời xin lỗi từ cậu. HIểu?
-À, chuyện ở công ty BUW là do cậu làm đúng không?
-Ừ, cho cái nhẫn vào cặp nó thôi mà. Nhẹ nhàng chán.
“-Hả…?”_Ngọc ôm miệng lại, ngạc nhiên vì điều chị mình làm, vô cùng ngạc nhiên
“-Chị thật là” _ lần thở dài thứ nhất.
Lần khác, Ngọc tình cơ nghe được cuộc trò chuyện này,
-Dạ, chúng em đã doạ nó 1 phen hết hồn ạ, nó còn gọi tên chị nữa ạ.
-Hừ, nó nói gì nữa không?
-Dạ không ạ.
-Hừ, Trang à, giờ mày đã biết đụng vào tao là không ổn chưa/? Tao sẽ ày biết thế nào là ngu. Hừ.
“- Sao chị lại làm thế? Sao chị không thể mở lòng tha thứ như thế? Mà theo em điều tra thì Trang đâu có đắc tội gì với chị đâu. CHị thật là!” _ lần thở dài thứ 2
Ngọc lại hiểm lầm nó, nó sống bằng hai khuôn mặt mà. Một khuôn mặt ở thế giới đêm đầy mưu mô và biến động, 1 bộ mặt ở 1 thế giới bình thường, bình thường nhất mức có thể. Khác nhau lắm, khác nhau đến cái độ mà nó còn không nhận ra nữa.
Lần thứ 3 Ngọc thấy chị mình đáng sợ là lần nói chuyện ở cầu thang và ngã đó.
____________________)o(_______________
*Toang* …chiếc cốc thuỷ tinh rơi xuống nền đất lạnh, sữa trong cốc bắn hết ra ngoài, đến bát cháo chính tay nó nấu cũng đổ xuống không thương tiếc . Nó trợn mắt nhìn Ngọc, nhìn đứa em gái thân yêu của mình. Ánh mắt từ ấm áp chuyển dần sang lạnh lùng rồi đỏ ngầu. Nó nhìn Ngọc như chưa bao giờ được nhìn. Và NGọc cũng nhìn nó.
“-EM sẽ cho chị biết cái cảm giác bị đổ oan như thế nào. Đau lắm đấy ạ! Sao chị có thể làm như thế với người khác!”
Lòng nhói lên 1 cái thật đau, nó cúi mặt xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh kia.
-Con đang làm cái gì vậy.
Bố lên tiếng, đôi mắt ông thâm quầng, nó biết ông đã lo lắng bao nhiêu và thất vọng đến nhường nào khi nghe lời vừa xong, ánh mắt của bố nhìn nó như vô hồn.
*Huỳnh huỵch…huỳnh huỵch….* tiếng người chạy đến. Tuấn, Quỳnh, Thành V.Anh, Quỳnh chạy vào phòng bệnh. Và riêng Vũ đã đứng đó trước rồi, Mọi người nhìn thấy nó đang nhặt mấy mảnh thuỷ tinh thì ngạc nhiên vô cùng, Thành chạy lại, cúi xuống nhặt cùng nó
-Vy siêu nhân thế, vừa bệnh mà có thể khoẻ mà nhặt cái này rồi à, thôi để Thành làm cho.
-Chuyện này là sao? Sao người nằm trên giường bệnh lại là Ngọc ( họ có thể phân biệt Ngọc và nó vì ánh mắt, phong cách ăn mặc và mái tóc)_ Việt Anh thắc mắc.
-Tao nghe nói tiểu thư nhà họ Trịnh bị bệnh vội vã chạy đến đây tưởng là mày hoá ra là Ngọc hả? _Quỳnh cười
-Ừ! _nó trả lời nhẹ nhàng sau cú shock vừa rồi.
Bố mẹ, anh Bảo thì nhìn đám bạn của nó và bảo ngồi. Ngọc thì nhìn Tuấn, Còn nó vẫn chăm chú vào cái đống thuỷ tinh kia. Có lẽ nó không muốn ngẩng mặt lên lúc này.
-ĐỨNG DẬY! _ 1 giọng nói quen thuộc, chút ngông cuồng và chút tức giận vang lên. Nhìn khuôn mặt Vũ chẳng mấy vui vẻ là gì. Nó nhìn lên cậu, như cái người có tội rồi cụp mắt xuống tiếp tục với công việc của mình.
-Tớ nói cậu đứng lên mà. KHông nghe thấy à? _Dùng bạo lực, cậu kéo tay nó đứng dậy, mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng QUỳnh không khỏi tức giận vì Vũ giận giữ với nó
-Cậu điên à, bỏ Vy ra.
-Á…._mảnh thuỷ tinh chẳng may cứa vào tay nó…chảy máu.
Sao tự dưng đau thế này, có mỗi mảnh thuỷ tinh cứa vào thôi mà sao đau thế này? Nước mắt rơi kìa. Sao có chút máu mà nước mắt đã rơi như thế này? Nó là LinDa mà, LinDa mạnh mẽ của THiên Thần mà,sao có thể yếu đuối như thế này được cơ chứ?
Đau lắm, vết thương chẳng phải ngoài da mà là vết thương ở trong lòng. Nó vừa nãy nén nước mắt nhưng giờ thì không nén được nữa rồi.
-Tránh ra!
Tuấn đẩy Vũ sang 1 bên khi cu cậu đang lúng túng không biết làm gì. Cậu cầm tay nó lên, đặt môi vào cái vết thương kia. Hút máu trên đó. Cậu trông như chàng hoàng tử từ trong câu truyện cổ tích đang quỳ dưới chân nàng công chúa xinh đẹp nhất, dễ thương nhất và người cậu yêu nhất…..Trái tim Ngọc lại nhói đau.
Thực ra, thực ra nó yếu đuối trong chuyện tình cảm lắm. Lần Zin chết đã để lại trong nó cái ân hận đến mức suy sụp tinh thần. Rồi sự lựa chọn giữa các cậu nó cũng khó khăn lắm mới đưa ra được và khó khăn lắm mới dám đối diện với tình cảm của mình không trốn tránh nữa. TÌnh cảm làm nó đau và giờ đến tình thân.. Mệt mỏi quá. Nước mắt cứ rơi
-Tránh ra, cậu bẩn vừa thôi!
Vũ đẩy Tuấn sang 1 bên, và đưa nó đến phòng sơ cứu của bệnh viện. Mọi người cứ nhìn các cậu như người ngoài hành tinh, và tình hình là vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. ĐÚng, dường như ngoài gia đình, nó còn có những người bạn yêu thương nó. Tự hào về điều đó lắm.
______________)o(___________
Chuyện của Ngọc lắng xuống nhưng mẹ vẫn khóc. Cô bé được ra viện ngay hôm đó vì bệnh cũng không nặng lắm với lại ở nhà cô cảm thấy thoải mái hơn. Bữa tối hôm đó gia đình ăn với việc thiếu 1 thành viên. Chẳng ai nói gì, không khí u ám đến đáng sợ. Đã thấy được sự quan trọng của nó, không có nó thì nụ cười của cái gia đình này sẽ thực sự tắt. Hôm nay nó không về nhà.
………………………………………..
Ở bar Devil
-LinDa uống ít thôi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Key vô cùng lo lắng, nó thực sự yếu đuối như vậy chỉ khi gặp những chuyện tình cảm khó khăn thôi. Cậu thương nó lắm, thương hơn chính bản thân mình
-Bỏ ra, t muốn uống.
-Uống cũng đâu có giải quyết được chuyện gì. LinDa à!
-Kệ cô ấy đi, 18 tuổi rồi không còn bé bỏng gì nữa đâu (sắp sinh nhật nên cũng được coi là 18t) _ Vũ đuổi key ra ngoài và ngồi uống với nó. Hai người ngồi với nhau như những đứa bạn thân, rất thân.
-Cậu không làm đúng không? _Vũ lên tiếng hỏi khi nó đã mèm say
-Hả?
-Không có gì!
-Ừ không làm, nhưng có ai tin đâu, mọi người ai cũng nhìn với cái ánh mắt đó.
-Tớ tin
-Thật không?
-Thật!
-Ừ! _nó cười và ngã vào lòng cậu, đúng, nó đã say
“-Sao người bên cậu những lúc này không phải là tôi?”
Tuấn lại là người đến sau, cậu lại chậm hơn Vũ rồi, Có lẽ vậy, có lẽ sự chậm chễ đến bên nó những lúc như thế này mà nó đã chọn Vũ. Có lẽ nó cần có người bên cạnh nhất những lúc như thế này và người đến bên nó đầu tiên luôn là Vũ, luôn là cậu….
Sáng, lúc đứng trước cửa phòng bệnh Vũ đã tình cờ nghe được hết mọi chuyện của nhà nó, Cậu tin nó mà, mãi là như thế. Cậu nóng nẩy, cậu tức giận, cậu ngông cuồng nhưng khi thấy nó chảy máu thì trái tim cậu trùng xuống đau, đau như có ai đó bóp chặt.
-Trời ơi, bỏ tay ra con bé này!
Vũ quậy quậy cái đầu và quát nó khi nó đã đang được cậu cõng rồi còn búng vào tai cậu.
-Há há, đứng im _nó sỉn và nói linh tinh.
-Ngồi trên xe thì nôn hết ra, làm tôi phải cuốc bộ như thế này, cái con bé đáng ghét ( thích quá lại còn lại bộ làm tích, choảng cho cái dép zờ)
-Ha ha ha…
-Về nhà nhé!
Vũ nhẹ nhàng nói, hơi thở của nó phả vào gái cậu làm cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, ấm áp hơn bao giờ hết. Và cái mùi rượu kia cậu bỗng thấy thơm lạ thường. Thật là hạnh phúc khi được cõng trên lưng người con gái mình yêu. THật hạnh phúc làm sao khi được nghe những lời lảm nhảm này. Hạnh phúc làm sao khi nó chỉ yếu đuối trước mặt cậu thôi.
-Không! Tôi không muốn về nhà bây giờ _ nó đập mạnh vào vai cậu tỏ thái độ phản đối.
-Á, đau, thế đi đâu bây giờ?
-Về nhà cậu, ……….aaaaaaa………tôi là người xấu……..aaaaa_ nó lại nói lảm nhảm rồi.
-Thật không?
-Thật
-Ừ!
Vũ cõng nó về nhà cậu, đặt nó nằm ở cái giường mà ngày trước là phòng của nó, Hồi đấy hồn nhiên thật, vui thật, Cãi nhau nhưng sao cậu cảm thấy vui đến thế.
-Ngủ ngoan nhé tình yêu!
Đặt nụ hôn phớt nhẹ lên trán nó, cậu mở cửa đi ra ngoài.
_____________)o(_________________
Nhật kí của tôi….nk của Trịnh Bảo Ngọc
Ngày…Tháng….Năm
12.48 pm
Hôm nay em đã nói dối mọi người em đã đổ oan cho chị, chị à. Chị bực mình lắm đúng không, thất vọng lắm đúng không? Thực ra em cũng không định làm như thế đâu nhưng em buồn khi thấy chị làm việc xấu. Em ghen tị với chị về tất cả mọi việc. Em xin lỗi nhưng em chỉ muốn cho chị biết cái cảm giác bị đổ oan như thế nào thôi.
Chị vẫn chưa về.
Bây giờ là 1.03 am.
____________)o(_______
Nó mở mắt ra, đầu tiên là xờ lên đầu và lắc lắc, lắc lắc. Mùi hương trong căn phòng này quen quá. Căn phòng vừa lạ lại vừa quen.
-À….
Nó à 1 tiếng rõ dài mà thực ra là chưa nhận ra cái gì hết @.@ Đau đầu. Rượu mạnh và nốc như uống nước. Phải mất đến 5 phút nó mới nhận ra đây là phòng của mình ngày trc, cái ngày mà mình còn ở cái thân phận kia. Vui. Nhưng bây giờ HẾT THỜI rồi!!
Chải đầu tóc xong nó đi sang phòng Vũ. Lấy chân đạp cửa như xưa.
-Ê, gà, dậy đê!
Tiếp tục lấy chân đạp vào giường nhưng điều hiển nhiên và không bao giờ thay đổi là Vũ không có dậy.
-Thế có dậy hay không? _nó nói to hơn
-KHông dậy hả? Muốn die hả tên này.
Nó nhìn quanh phòng và phát hiện ra cái loa tay. Cười đểu.
-VỢ CẬU ĐẾN RA MẮT KÌA DẬY MAU………….
-Vợ, vợ nào, vợ đâu?
Vũ giật mình tỉnh dậy nhưng chẳng thấy vợ đâu mà chỉ thấy cái bong dáng của nó, dụi dụi lại mắt xem mình có nhìn đúng hay không, Cậu chỉ thấy nó đang cười sặc sụa.
-ha ha ha ha ha ha ha
-Vy hả?
-Hửm, mù phải ngửi chứ Con gà hôm nay mắc bệnh toi à?
-Cậu vừa nói vợ ai cơ?
-Vợ cậu chứ chẳng lẽ là vợ tôi
-ở đây có mỗi tôi và cậu, vợ tôi chẳng lẽ là….
-Là..*bộp bộp binh binh hự hự*
-Á, em xin lỗi chị ạ
-*phủi tay* xem lần sau có dám nói linh tinh không nữa nhá, hứ. Nhanh lên còn đi học.
-Tớ muốn ăn cháo, không hành, nấu cho tớ nhé
-ừ, biết rồi
-ĐI học chờ tớ với nhé
-Ừ
-Gập chăn cho tớ đi! _ giọng cún con, ánh mắt con cún, dễ thương ứ chịu được
-Thôi được rồi
-Lấy cái áo cho tớ với,
Nó nhìn Vũ, nhìn bằng nửa con mắt, cau màu nhăn trán.
-CÚTTTTTTTTTTTTTTTTTTT
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa.
…………………..
-Ăn thì lâu, làm vệ sinh thì lề mề, cậu muốn muộn học hả?
-Có sao đâu, hề hề.
-Hừ…
Nó và Vũ đi xuống nhà chuẩn bị đi học..
…………….
-Chào ông bào chủ! _cả đám giúp việc đứng thành 2 hàng lớn chào bố mẹ Vũ, họ đi công tác về.
Vũ và nó vừa đi xuống cầu thang, mặt mày đang hớn hở, bố mẹ cậu thì từ ngoài đi vào cửa với ánh mắt mệt mỏi.
8 mắt nhìn nhau…………..bùm………….bùm
_________________)o(_____________
Ngọc hôm nay đi học 1 mình, cô bé thơ thơ thẩn thẩn ngắm đường phố , ngắm mọi người qua lại. Không khí buổi sáng sớm thật là trong lành mặc dù tâm trạng cô đang không được tốt. Khẽ trề môi, thổi cho cái tóc mái bay lên, Ngọc tự nhủ “ cố lên”. Yomost. 1 cảm giác feel the beat!
-Á……..
Bỗng dưng có 1 lực từ đằng sau đập mạnh vào gáy cô bé, cô ngất đi
-Tuấn kìa
-Cái gì?
-Chạy mau.
Chiếc BMW phóng qua Tuấn với vận tốc tối đa. Cậu nhún vai
-Cái qoái gì vừa chạy qua í nhỉ? Hay là gió? Hazz
…………………..
-ĐÂy là??/ _ mẹ Vũ há hốc mồm nhìn 2 người. Vũ và nó cũng trợn tròn mắt nhìn bố mẹ cậu. Đỏ mặt.
-Bạn gái con hả? _ bố cậu có vẻ bình tĩnh hơn. Ông nhìn nó từ đầu xuống chân rồi phán ra câu xanh rờn đó.
-Oa, con trai của ta đã biết yêu rồi cơ đấy. oa oa oa……..thằng HƯ ĐỐN NÀY!!!
Mẹ vũ thật là “khó đỡ”
-Oái, anh có thấy con bé này giống ai không?
-Ừ giống lắm
-THôi con đi học đây! _vũ kéo tay nó chạy như bay ra khỏi nhà. Vui. Nó cười
-Oái, thằng oắt con kia, mẹ m.à.y còn chưa nói xong mà……………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...